Tử Hạ ngượng chín cả mặt, vùi đầu vào lớp áo bông mềm mại trước ngực anh, giọng nói ngại ngùng:
- Ai bảo...anh đẹp trai quá làm gì!?
Mặc Cận Ngôn mỉm cười thoải mái, lấy tay nâng khuôn mặt nóng ran của Tử Hạ lên:
- Sao không ngủ mà lại chạy sang đây?
Tử Hạ nhìn chăm chú gương mặt dịu dàng của anh. Lúc nãy trong phòng đang mơ màng thì choàng tỉnh, nhìn xung quanh thì không thấy ai. Tâm tư bắt đầu thấy trống trãi, không biết từ lúc nào cô lại thấy mất mát như vậy khi không thấy anh bên cạnh mình.
Tử Hạ cúi đầu, vòng tay qua người anh ôm chặt, vùi mặt vào cổ anh. Hít lấy mùi hương sữa tắm vẫn còn vương trên gáy, thì thầm vào tai Cận Ngôn:
- Em đã nói rồi mà, anh ngủ ở đâu thì em ngủ ở đó!
Cận Ngôn lấy tay xoa đầu Tử Hạ, cúi đầu hôn nhẹ lên mái tóc óng ả mềm mượt của cô. Anh nâng khuôn mặt đang nóng bừng ra trước mặt mình, ánh mắt đầy hài lòng:
- Đáng lẽ em nên biết tự giác như thế này từ lâu mới phải!
- Lúc trước em gây rất nhiều phiền phức cho anh lắm sao?
Mặc Cận Ngôn nhếch môi cười, anh không muốn nhớ lại hình ảnh Tô Tử Hạ trước đây. Càng không muốn người con gái trước mặt mình trở về trạng thái ấy.
Nghe nói có lần cô còn dám mở miệng mắng anh trong ánh mắt khinh ngạc tái mét của người làm. Cả Tần Thiệu Đình cũng phun sạch cơm đang ăn dỡ trong miệng mà há hốc đến hóá đá luôn.
Nhưng anh vẫn không nói gì chỉ vỗ bàn một tiếng lớn như sấm rồi phóng xe thẳng đến công ty, một tuần sau đó anh không thấy trở về Cấm Viên nữa.
Mãi khi dì thẩm gọi điện báo là Tử Hạ đang sống chết đòi cắt cổ tay tự sát thì anh mới tức tốc quay về ngăn cản.
Cận Ngôn nhìn Tử Hạ, nhìn rất lâu, đến khi cảm thấy hài lòng, cảm thấy người con gái trước mắt là thật, hoàn toàn là thật không phải anh đang mơ. Anh kéo chăn đắp lên cho cô, ghì chặt thân hình nhỏ nhắn trong vòng tay vào trong lòng:
- Ngủ đi!
Tô Tử Hạ đây là cảm thấy hối hận rồi đi, tự chui đầu vào rọ thì ráng chịu thôi. Cả người càng lúc càng nóng, mồ hôi ướt đẫm cả trán, lồng ngực không ngừng réo lên mà cứ đập mạnh liên tục.
Cô bắt đầu cựa quậy, nhích người sang rồi nhích trở lại. Mười ngón chân cứ co quắm vào nhau không thể yên được. Đôi chân cứ duỗi ra rồi co lại không theo trình tự, bất giác súc cảm thấy là lạ, thấy đùi mình âm ấm.
Tô Tử Hạ nhìn xuống chăn thì hốt hoảng rút chân lại không chần chừ, biểu cảm mặt đờ ra phát hiện cô đã chạm vào chỗ không nên chạm của anh.
Ánh mắt từ từ nâng cao, cảnh giác không để Cận Ngôn phát hiện. Nhưng anh đã ngủ đâu mà không biết, từng hành động nhỏ của cô từ nãy đến giờ anh đều phát giác tất cả
Khuôn mặt Tử Hạ cứng như đá khi thấy anh mở to mắt nhìn cô bằng vẻ mặt bốc hỏa như muốn ăn tươi nuốt sống cô đến nơi.
Tử Hạ bật người ra xa, chưa kịp phản ứng lại thì Cận Ngôn đã kéo lại, trở mình ép sát cô xuống giường. Mặc Cận Ngôn ghì sát gương mặt đầy giận dữ vào vẻ mặt bối rối đỏ như tôm luộc của cô, giọng khàn đục
- Em đang đùa với lửa đấy biết không?! Hửm!
Ánh mắt Mặc Cận Ngôn lập tức sẫm đen lại, ghìm Tử Hạ chặt hơn dưới người rồi hôn xuống. Hôn đến mức Tử Hạ nhừ cả thân thể, tay chân không còn chút sức lực nào.
Môi anh dần dời xuống cổ, để lại vài dấu hôn trên chiếc xương quai xanh đẹp tuyệt, tay anh luồng vào áo nhéo mạnh chiếc theo thon thả nhỏ nhắn của Tử Hạ. Cúi đầu cắn vào đôi môi căng mọng mềm mại.
- Á... đau!
Vẻ mặt Cận Ngôn đầy bức rức nhìn biểu cảm mê người của cô rồi bật dậy. Bước xuống giường kéo chăn đắp lại cho cô, bước đi về hướng nhà vệ sinh.
- Anh... đi đâu vậy?
Mặc Cận Ngôn sựng lại, không quay mặt lại nhìn rồi bước tiếp:
Đi tắm!Nhưng anh vừa tắm rồi màCận Ngôn không trả lời chỉ đóng "rầm" một tiếng, mãi đến khi tiếng nước chảy thật lâu không ngừng lại thì Tử Hạ mới hiểu. Cô chui đầu vào chăn cười tít mắt, không ngờ ngài Mặc ăn chay lâu năm cũng có ngày thèm đồ mặn.
Một lúc sau thì Cận Ngôn bước ra, vén chăn nằm xuống, lần này anh không dám kéo ai kia vào lòng nữa mà trực tiếp nhắm mắt ngủ luôn. Tử Hạ thấy thích thú mà lăn qua ôm lấy vai anh rồi vùi vào cố.
- Em qua kia ngủ cho anh!
Thấy Mặc Cận Ngôn sắp phát hỏa tới nơi, Tô Tử Hạ càng muốn trêu, càng làm tới.
Cô gác chân lên người rồi không ngừng cọ vào đùi anh, ghì sát gương mặt xinh đẹp vào hôn lên yết hầu đang chuyển động dưới cằm, giở giọng quyến rũ mê người:
- Ông xã thơm thật đấy!
Sức chịu đựng đạt đến giới hạn, Mặc Cận Ngôn siết chặt lòng bàn tay, lật người áp chế cô gái nghịch ngợm xuống chăn một lần nữa:
- Tô Tử Hạ!!
Cô nhìn ánh mắt đen láy của anh mà có chút sợ sệt, có khi nào làm lố quá rồi bị ăn sạch luôn không?! Lần này thật sự là chơi dại rồi!
Giọng Mặc Cận Ngôn khàn đục, cả người run lên, ánh mắt giận dữ nhìn Tô Tử Hạ mà nghiến răng. Anh nâng chiếc cằm nhỏ nhắn lên, cất giọng lãnh đạm:
- Nếu em không ngủ ngay cho anh thì đêm nay đừng hòng nghĩ đến chuyện được ngủ nữa!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]