Tiếng chuông cửa lại vang lên.
Đã khuya như vầy mà ai dám mạo gan bấm chuông Cẩm Viên. Rất có thể là người của Mặc gia.
Dì Thẩm nhìn sang camera rồi nhíu mày :
"Là Tô tiểu thư"
Tô Tử Yên!? Lại cả gan mò tới đây giờ này. Cô ta chắc rất không cam lòng chuyện lúc sáng, định giở trò gì nữa đây?
Mi tâm Mặc Cận Ngôn bắt đầu nhăn nhó, quay lưng bước lên cầu thang trông có vẻ bực bội.
Tô Tử Hạ không định cho người mở cửa, nhưng không thấy cửa mở Tô Tử Yên bắt đầu la lối. Cô ta nghĩ Cẩm Viên là ngôi nhà ở giữa chợ hay sao?
Thật phiền phức!?
"Mở cửa cho cô ta vào"
Tô Tử Hạ ngồi xuống ghế sofa, tay rót đầy chén trà dì Thẩm vừa mang ra, nhấp môi rồi hít một hơi.
Tô Tử Hạ cố gắng lấy bình tĩnh, cô sợ mình sẽ không khống chế được mình mà làm chuyện gì khủng khiếp với Tô Tử Yên.
Phanh thây cô ta thành trăm mảnh, đốt thành tro vẫn thấy chưa đủ!
Giọng nói ngọt như đường từ ngoài vọng vào, mang theo một hương vị giả tạo.
"Chị vẫn còn giận em sao? "
Giận ư? Phải nói là hận đến tận xương tủy, đến mức mà nhìn thấy là từng thớ thịt lại run lên bần bật.
Tô Tử Yên chẳng dễ dàng gì mà tiếp cận được Mặc Cận Ngôn. Mà bất thình lình lại bị Tô Tử Hạ tống thẳng cổ không cho lui tới Cẩm Viên nữa.
Sao được chứ? Không cam tâm công sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-trung-sinh-su-tham-tinh-cua-ngon-tong/3652318/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.