Trông Lý Lạc Yên nghiêm túc hỏi hắn có bị điếc hay không, A Giang muốn cười lại không thể cười, đứng dậy định đi: “Công chúa, thời gian không còn sớm, người nên nghỉ ngơi.”
Lý Lạc Yên gấp gáp đến đỏ cả vành mắt, âm thanh mang theo chút nức nở “Ta thật là đáng thương mà”.
A Giang hắn được ca ngợi võ nghệ cao cường, ra trận giết người không chớp mắt. Đáng tiếc loại đàn ông con trai thẳng thắn cương nghị như hắn đâu có biết cách đối phó với mấy cô nàng yếu liễu đào tơ?
Mấy lần hắn muốn đi, lại bị nàng dễ dàng cản lại. Lúc nhắc đến Trác công, không hiểu sao A Giang đột nhiên đứng dậy rời đi. Mắt thấy lần này hắn thật sự định đi, đôi mắt công chúa lay động, giả vờ khóc to.
Lạc Yên thuở nhỏ không nín khóc được, vui khóc, buồn cũng khóc. Khóc nhiều đến mức việc này rất có thành tích, đến mức lần này khóc bản thân cảm thấy rất giả, vậy mà bước chân vội vã của người kia thoáng chốc dừng lại.
Hắn nghe được rồi sao? Nhưng nếu biết rõ nàng giả vờ khóc, vì sao lại ngừng chân?
Lạc Yên một bên gạt lệ, một bên nhìn trộm bóng lưng A Giang, càng khóc càng tủi thân, cuối cùng thì thật sự đỏ mắt: "Đến bây giờ ta chưa từng ở một mình qua đêm..."
Trác Lan Giang xưa nay chính trực, toàn bộ kiên nhẫn của cuộc đời hắn đều bị tiểu công chúa này mài mòn hết, lúc này chỉ muốn nàng có thể ngoan ngoãn đi ngủ, cuối cùng không nhịn được bèn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-tien-duyen-ngan-kiep-huong-tram-phuong-hoang-/3570172/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.