Người thân sao? ". Minh Nguyệt trầm giọng nói. Ánh mắt cô hiện lên sự đau khổ. Hai chữ người thân này giống như một dao đâm sâu vào trái tim Minh Nguyệt. Người thân sao? Cô làm gì có ai chứ? Bố mẹ cô, em trai cô đều ghét bỏ cô, xem cô như kẻ thù, người cô yêu xem cô như không tồn tại. Hai chữ người thân này đối với Minh Nguyệt thật là châm biếm.
" Cô à! Cô sao vậy? ". Y tá nhìn Minh Nguyệt, nhẹ nhàng hỏi.
Minh Nguyệt khẽ lắc đầu. Cô cầm lấy giấy bút bên cạnh, ghi ra một dãy số. "Đây là số điện thoại của bạn thân tôi. Cô giúp tôi liên hệ với cô ấy ". Cô cầm tờ
giấy đã viết dãy số kia, đưa về phía y tá.
'Được ". Y tá cầm lấy tờ giấy, quay người rời khỏi phòng.
Minh Nguyệt ngã lưng về phía sau, cô dựa lưng trên một chiếc gối trắng mềm mại, đôi mắt buồn bã hướng ra cảnh vật bên ngoài cánh cửa số kính kia.
Minh Nguyệt nhìn những chú chim bay lượn trên bầu trời, nhìn những ngọn cây, những bông hoa đang đung đưa theo gió. Thật là một cạnh tượng bình yên.
20 phút đồng hồ trôi qua. Cánh cửa phòng được mở ra. Lãnh Sương hớt hải bước vào. "Minh Nguyệt! Cậu sao rồi? Có còn thấy không khỏe ở đâu không? ". Lãnh Sương bước đến bên cạnh Minh Nguyệt, lo lắng cất tiếng.
Mình không sao ". Minh Nguyệt mỉm cười tỏ ý không sao.
Không sao cái gì chứ? Sắc mặt cậu rất kém. Cậu và Cố Cận Ngôn lại xảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-the-than-co-can-ngon-toi-se-khong-yeu-anh-nua/3585841/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.