Người thân sao? ". Minh Nguyệt trầm giọng nói. Ánh mắt cô hiện lên sự đau khổ. Hai chữ người thân này giống như một dao đâm sâu vào trái tim Minh Nguyệt. Người thân sao? Cô làm gì có ai chứ? Bố mẹ cô, em trai cô đều ghét bỏ cô, xem cô như kẻ thù, người cô yêu xem cô như không tồn tại. Hai chữ người thân này đối với Minh Nguyệt thật là châm biếm.
" Cô à! Cô sao vậy? ". Y tá nhìn Minh Nguyệt, nhẹ nhàng hỏi.
Minh Nguyệt khẽ lắc đầu. Cô cầm lấy giấy bút bên cạnh, ghi ra một dãy số. "Đây là số điện thoại của bạn thân tôi. Cô giúp tôi liên hệ với cô ấy ". Cô cầm tờ
giấy đã viết dãy số kia, đưa về phía y tá.
'Được ". Y tá cầm lấy tờ giấy, quay người rời khỏi phòng.
Minh Nguyệt ngã lưng về phía sau, cô dựa lưng trên một chiếc gối trắng mềm mại, đôi mắt buồn bã hướng ra cảnh vật bên ngoài cánh cửa số kính kia.
Minh Nguyệt nhìn những chú chim bay lượn trên bầu trời, nhìn những ngọn cây, những bông hoa đang đung đưa theo gió. Thật là một cạnh tượng bình yên.
20 phút đồng hồ trôi qua. Cánh cửa phòng được mở ra. Lãnh Sương hớt hải bước vào. "Minh Nguyệt! Cậu sao rồi? Có còn thấy không khỏe ở đâu không? ". Lãnh Sương bước đến bên cạnh Minh Nguyệt, lo lắng cất tiếng.
Mình không sao ". Minh Nguyệt mỉm cười tỏ ý không sao.
Không sao cái gì chứ? Sắc mặt cậu rất kém. Cậu và Cố Cận Ngôn lại xảy chuyện gì nữa đúng không? ". Lãnh Sương nhìn Minh Nguyệt với ánh mắt thăm dò.
Lãnh Sương quá hiểu rõ Minh Nguyệt, nhất định Minh Nguyệt và Cố Cận Ngôn đã xảy ra chuyện gì đó. Nếu không Minh Nguyệt cũng sẽ không một mình lang thang bên ngoài đường đến nỗi nhập viện.
Minh Nguyệt cúi thấp đầu, im lặng không đáp. Sự im lặng này như ngầm thừa nhận những gì Lãnh Sương nói. Nếu là bình thường, Minh Nguyệt sẽ lập tức biện minh, nói không phải, mọi chuyện không như cậu nghĩ. Nhưng hôm nay, không hiểu sao Minh Nguyệt lại không muốn biện minh, cô không nổi bản thân mình bây giờ đang muốn làm gì?Minh Nguyệt ngước lên nhìn Lãnh Sương, đôi môi nở nụ cười tươi. " Lãnh Sương! Mình không muốn ở đây. Mình muốn về nhà ". Giọng nói cô trở nên ngập ngừng, dần nhỏ lại. Đôi mắt Minh Nguyệt trở nên trầm tư. Nhà sao? Nhà của Minh Nguyệt ở đâu chứ? Tiêu gia không dành cho cô, biệt thự của Cố Cận Ngôn lại càng không. Nhà? Minh Nguyệt đâu có nhà. " Đưa mình về biệt thự đi ". Minh Nguyệt ngước lên, cô gượng cười, nhẹ nhàng nói.
"Được rồi ". Lãnh Sương đáp. Lãnh Sương không hỏi thêm nữa, Lãnh Sương biết, cố gắng hỏi cũng sẽ không có kết quả gì. Lãnh Sương quen Minh Nguyệt từ nhỏ, Minh Nguyệt là người thế nào? Lãnh Sương biết rất rõ. Chuyện Minh Nguyệt không muốn nói dù dùng cách gì cũng không ép cô nói ra nửa chữ. Hơn nữa làm như vậy còn làm gợi lên nỗi đau Minh Nguyệt đã cố gắng giấu đi. Đợi mình một chút, mình đi làm thủ tục xuất viện".
Lãnh Sương quay người bước ra khỏi căn phòng.
40 phút trôi qua. Một chiếc xe Audi RS e-tron GT lái vào sân biệt thự của Cố Cận Ngôn. Chiếc xe dừng lại trước cửa căn biệt thự xa hoa lộng lẫy.
Cánh cửa xe được mở ra, Lãnh Sương bước xuống xe, Lãnh Sương bước đến bên kia xe, mở cửa xe ra, đỡ Minh Nguyệt xuống xe. Lãnh Sương đỡ lấy Minh Nguyệt, cẩn thận đỡ cô bước vào biệt thự.
Phòng khách. Lãnh Sương đỡ Minh Nguyệt bước vào.
" Thiếu Phu nhân! Cô đi đâu vậy? ". Dì Lâm nhìn Minh Nguyệt, bước đến gần cô, lo lắng hỏi." Thiếu Phu nhân! Cô bị sao vậy? Sắc mặt cô rất kém ". Dì Lâm quan sát kỹ gương mặt cô, đưa tay đặt lên trán cô. " Nóng quá ".
" Dì Lâm! Cháu không sao ". Minh Nguyệt nhìn dì Lâm, yếu ớt đáp." Cô bị làm sao vậy? ". Cổ Cận Ngôn ngồi trên sofa, ánh mắt có chút lo lắng nhìn Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt nhìn Cố Cận Ngôn rồi lập tức chuyển về Lãnh Sương. " Mình mệt quá. Cậu đưa mình lên phòng được không? ". Cô yếu ớt cất tiếng.
" À! Được ". Trong ánh mắt Lãnh Sương hiện ra chút bất ngờ. Minh Nguyệt chưa bao giờ đối xử lạnh lùng với Cố Cận Ngôn như vậy. Trước đây, Minh Nguyệt khi ở trước mặt Cố Cận Ngôn, giống như một con dối vậy, bảo gì làm lấy. " Mình đỡ cậu lên phòng ". Lãnh Sương đỡ lấy Minh Nguyệt, chậm rãi đỡ cô lên tầng.
Cô ta lơ mình sao? ".
Cố Cận Ngôn ngây ngốc nhìn theo bóng lưng Minh Nguyệt. Hắn rất bất ngờ. Minh Nguyệt chưa bao lạnh lùng với hắn như vậy. Minh Nguyệt của bây giờ thực sự quá khác so với trước đây. Minh Nguyệt bị sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Câu hỏi này luôn lặp đi lặp lại trong đầu Cố Cận Ngôn, hắn thực sự không biết Minh Nguyệt rốt cuộc bị sao?
' Thiếu gia! Những gì xảy ra đêm qua ngài không nhớ gì sao? ". Dì Lâm nhìn Cố Cận Ngôn, nghi hoặc nói.
" Nhớ gì chứ? Dì Lâm! Đêm qua xảy ra chuyện gì sao? ". Cố Cận Ngôn nhìn dì Lâm, gặng hỏi. Cố Cận Ngôn thực sự không nhớ gì cả, ký ức đêm qua của hắn chỉ dừng lại lúc nhìn thấy hình bóng của Thanh Nguyệt ở ngoài quán bar mà thôi. Còn lại, hắn thực sự không nhớ gì hết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]