Minh Nguyệt thu mình lại. Cô ôm lấy bản thân, ngả người xuống nền đất lạnh lẽo. Nền đất tuy lạnh nhưng so với trái tim Minh Nguyệt lúc này thì chút lạnh lẽo này không đáng là gì.
Minh Nguyệt nằm trên nền đất, nhìn thật đáng thương, thật cô đơn. Đôi mắt cô nắm chặt, muốn ngủ, ngủ để quên đi những ký ức đau khổ kia, nhưng dù cô cố gắng thế nào, cũng không thể chìm vào giấc ngủ được.Những ký ức đau khổ vẫn không ngừng ùa về, muốn quên đi nhưng lại không thể quên được, cảm giác thật khó chịu.
Không biết trải qua bao lâu, Minh Nguyệt mở mắt ra thì trời đã hửng sáng. Cả đêm, Minh Nguyệt không thể yên giấc, những ký ức đau khổ kia vẫn luôn dày vò Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt nặng nề ngồi dậy, cả cơ thể cô lúc này thật nặng nề, cứ như có một hòn đá to đang đè lên cô vậy.
Minh Nguyệt khó khăn đứng dậy, cô bước từng bước từng bước đến gần chiếc gương cách đó không xa. Minh Nguyệt nhìn bản thân tàn tạ trong gương, gương mặt nhợt nhạt, đôi mắt cô đỏ hoe vì khóc, cả người đều là vết tích do Cổ Cận Ngôn đêm qua để lại.
'Thật thảm hại. Tiêu Minh Nguyệt! ". Minh Nguyệt nở nụ cười mỉa mai. Cô đang mỉa mai chính bản thân mình. Ngay từ đầu đã biết sẽ đau khổ, đã biết sẽ tổn thương, vẫn lựa chọn bước vào chiếc lồng chim này. Một chiếc lồng chim đầy gai, khiến bản thân cô đầy vết thương nhưng cô vẫn không thể nào có thể bước ra được.
Minh Nguyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-the-than-co-can-ngon-toi-se-khong-yeu-anh-nua/3585840/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.