20 phút trôi qua. Cố Cận Ngôn giật mình tỉnh dậy trên chiếc giường quen thuộc của hắn. Cố Cận Ngôn tỉnh rượu rồi sao? Dĩ nhiên là chưa rồi. Uống nhiều rượu Whisky mạnh như vậy mà, làm sao có thể nhanh như vậy mà tỉnh rượu được. Chẳng qua là cơn ác mộng khiến hắn tỉnh giấc mà thôi. Cơn ác mộng đó là gì? Là ngày Thanh Nguyệt bị tai nạn, ngày mà người hắn yêu mãi mãi rời xa hắn rồi. Ngày hôm đó, là ác mộng duy nhất của cuộc đời Cố Cận Ngôn.
" Thanh Nguyệt! Anh nhớ em ". Cô Cận Ngôn đau buồn nhìn lên phía trần nhà, hình ảnh của Thanh Nguyệt hiện ra trước mắt hắn. " Thanh Nguyệt! ". Cố Cận Ngôn vươn tay, hắn muốn chạm vào hình ảnh đó. Đương nhiên là không thể chạm được rồi, đó chỉ là do Cố Cận Ngôn tưởng tượng ra mà thôi. Thanh Nguyệt đã qua đời rồi, cô ấy đã không còn nữa rồi.
" Thanh Nguyệt! Cô ấy đã không còn nữa rồi". Cố Cận Ngôn ngồi dậy, trong đôi mắt hắn hiện rõ lên sự đau khổ.
Cố Cận Ngôn nặng nề đứng dậy. Hắn bước từng bước ra khỏi căn phòng.
Cánh cửa vừa đóng lại. Cố Cận Ngôn ngước lên, trước mắt hắn là cô gái hắn luôn mong nhớ. " Thanh Nguyệt!".
Cố Cận Ngôn nhẹ nhàng cất tiếng. Trong ánh mắt chứa đầy sự bất ngờ, nhưng giây sau đó ánh mắt đó trở lại sự buồn bã. " Lại là ảo giác. Thanh Nguyệt đã không còn nữa rồi. Cô ấy mãi mãi không rời xa mình rồi ". Cố Cận Ngôn không tin cô gái trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-the-than-co-can-ngon-toi-se-khong-yeu-anh-nua/3585836/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.