Buổi tối, hai người cùng rủ nhau đi ăn tại một tiệm thịt nướng, Viễn Phong phụ trách nướng thịt còn Đào Nguyên phụ trách làm gỏi thịt để đút cho anh, thỉnh thoảng tự thưởng cho mình vài miếng vì đã cố gắng hết sức.
Họ thuê hẳn một phòng nhỏ trong đó, nên lúc nướng thịt đều thể hiện những động tác khó hiểu cho cậu xem thỏa thích, đến nỗi cậu suýt sặc vì thức ăn vẫn không thể ngừng cười.
Viễn Phong ngại ngùng: "Thực ra.....anh không giỏi khoản nướng thịt thế này lắm, cũng không biết làm vừa với khẩu vị của em không ?"
Đào Nguyên: "Cũng không dở lắm, vả lại mẹ em trước kia cũng từng làm vậy, suýt bị bỏng luôn đấy."
"Mẹ em ?"
"Mỗi lúc bữa tối có thịt nhưng tâm trạng em lại buồn, mẹ liền nảy ý ra là nướng trên vỉ than và vừa nhảy múa vừa nướng thịt. Nói ra cũng thật buồn cười, nhưng sau đó lại không thể làm vậy nữa."
"..."
Anh vốn định đãi cậu để chúc mừng sau khoảng thời gian luyện tập vất vả, lại không ngờ tới hành động nướng thịt này của anh lại khiến cậu nhớ tới người mẹ quá cố.
Nhưng thấy cậu cười thế này, lần sau đi ăn riêng anh sẽ đặt suất trước vậy.
Cậu cảm thấy có lỗi với những người đang luyện tập ở biệt thự, nhưng đồ ăn ngon thế này cậu cũng phải gạt mọi chuyện sang một bên mà tận hưởng.
Chơi xỏ hay gian lận gì, lần sau đem khí thể này quét sạch vạn mã như hôm nay, cậu có thể dõng dạc tuyên bố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-t2-nam-than-jg-da-cuoi-toi/3644557/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.