Lúc này đây, cả hội trường đều đồng tình việc đội Leading buộc phải chấp nhận kết quả thi đấu của mình và nhanh chóng rời khỏi đây để tránh thị phi lâu đời.
Còn họ - kẻ bị bắt tại trận, vốn tưởng rằng có thể êm xuôi trót lọt vào vòng Tứ Kết vì mánh khoé này, giờ đã trở thành một trò hề ngay trước đám đông, buộc lòng phải ký xác nhận kết quả của ván trước sau đó rời đi trong sự ẩm ức.
Đào Nguyên không hiểu nổi lý do họ làm vậy, chẳng phải đây chỉ là một sự kiện nhỏ thôi sao ?
Cũng không phải là một giải đấu lớn, nhưng đây là bước tiến đầu tiên của cậu.
Nếu anh không đến đây can thiệp, có lẽ cậu sẽ không thể bình tĩnh nổi mà đánh người vì tội gian lận rồi.
Nhân viên BTC: "Cái đó.....cũng là một phần lỗi ở chúng tôi do không khám xét kỹ càng, dù sao kết quả trận trước của đội các cậu cũng không thay đổi, hãy tự hào lên."
Đào Nguyên: "Vậy chúng ta bắt đầu trận Tứ Kết chứ ạ ?"
Nhân viên BTC: "Cái đó để đợi thông báo nhé. Dù sao xảy ra tình huống này, cũng cần điều chỉnh lại trong vài ngày."
Nhận được câu trả lời, Viễn Phong không nói không rằng dẫn cả đội rời đi, dù sao việc hiện tại cũng xong hết rồi thì không cần thiết phải tốn thời gian nán lại.
Hữu Lộc rất lo lắng cho cậu, nhưng không thể mở lời vì sát khí ở anh vẫn chưa hề có dấu hiệu nguôi bớt, có lúc còn dữ dội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-t2-nam-than-jg-da-cuoi-toi/3644556/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.