Chờ đợi hơn 1 tiếng mới có thể quay trở về gaming house, nhưng đèn trong nhà hầu hết đã tắt hẳn ngoài bóng đèn trước cửa nhà. 
Khung cảnh này, có một chút…. 
Đào Nguyên: “Có vẻ như mọi người đều đi ngủ rồi, tự nhiên lại nhớ tới cái ngày đó thật.” 
Hữu Lộc tò mò: “Lần đầu cậu tới đây cũng là trong tình huống thế này hả, nhưng tớ lại ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn…..” 
“Làm sao có thể, giờ cũng là 8 giờ rồi, không ai lại chuẩn bị đồ ăn vào giờ này.” 
“Tớ thực sự ngửi thấy mà, là mùi thịt Wagyu thượng hạng !” 
“Cậu đang đùa….” 
Một mùi hương ngọt khẽ thoáng qua ngay chóp mũi cậu, ngửi ngửi một chút cũng nhận ra đúng như lời Hữu Lộc, còn có một ít mùi nước sốt của thịt Sukiyaki. 
Nhưng cậu đã xem tin tức lúc sáng, thịt chính hãng vào thời điểm này rất khó nhập khẩu với số lượng lớn, giá cả thất thường như biểu đồ cổ phiếu, 1kg thịt thôi cũng phải gần 8 triệu trở lên. 
“Sao vậy, đứng ngẩn ngơ nhớ ai hả, thỏ con ?” 
Viễn Phong thấy cậu đứng mãi một chỗ liền âm thầm tới bóp nhẹ vai, dòng suy nghĩ của cậu cũng cắt đứt từ đó mà quay ra sau nhìn anh. 
“Anh cất xe xong rồi hả ?” 
“Không lẽ em muốn ngủ ở bên ngoài, còn phải để khách chịu cùng chúng ta nữa ?” 
Cậu vội đập vào ngực trái anh một phát nhẹ, cũng đủ để người ta cảm thấy chút nhói, chậm rãi chạy tới mở cổng, Hữu Lộc vội 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-t2-nam-than-jg-da-cuoi-toi/3644531/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.