Sau khi thu dọn hết hành lý của cậu, Viễn Phong lái xe rời khỏi bệnh viện, Hữu Lộc từ lúc ngồi trên xe tới bây giờ đều không thể ngừng lại cảm giác bồi hồi đang cháy rực trong người. 
Không ngờ lại có ngày bản thân có thể tới gaming house bí ẩn của chiến đội BKA, gặp gỡ những thành viên cốt cán tưởng như chỉ có thể nhìn trên màn ảnh… 
Nhưng đi bằng tay không thế này, có phải là có chút thất lễ quá không ? 
Đào Nguyên nhìn qua khẽ để ý: “Hữu Lộc, cậu ổn không, hay là cần đi mua thuốc ?” 
Hữu Lộc vội phản bác: “Tớ ổn mà, đừng lo. Chỉ là đi tới chỗ của anh Phong, tớ lại ngại tay không….” 
Viễn Phong chợt nhớ tới: “Lần đầu Đào Nguyên tới đấy, cậu ấy cũng đâu đem quà cáp gì, anh đây cũng không chú trọng quá chuyện đó.” 
“….Em như vậy bao giờ, em có đem quà hẳn hoi đấy nhé !” 
“Em tự đưa thân tới như quà cáp riêng của anh rồi, cái quà anh nói là đặc sản hay gì đó tặng cho mọi người.” 
“Cái đó…” 
Cậu chợt nhớ ra, lúc đó là vì cậu theo Viễn Phong rời khỏi nhà cũ để tới đấy nên hoàn toàn không chuẩn bị trước thứ gì cho mọi người cả. 
Thế chẳng khác gì bây giờ cậu lại lên tiếng, đồng nghĩa với việc tự vả vào mặt không chứ, nên chỉ ngậm ngùi cay đắng mà nói tiếp “Đúng là em không chuẩn bị gì cả….”. 
Viễn Phong thừa thế giải thích cho Hữu Lộc: “Vậy nên cứ thoải mái tới chơi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-t2-nam-than-jg-da-cuoi-toi/3644530/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.