Dạ Cô Tinh vừa bước vào cửa, đã bị cục bột nhỏ trắng nõn dính lên người, ôm chặt lấy chân, miệng vẫn không ngừng làm ồn ___
“Mẹ ôm! Mẹ ôm!”
Cụ non Tuyệt thở hổn hển bước đôi chân ngắn ngủn từ phòng đuổi ra, thấy thế nói, “Không có tiền đồ.”
Dạ Cô Tinh đành chịu, chỉ có thể cúi người ôm lấy cục bột gạo nếp, “Ôi, sao lại nặng nữa rồi?”
Chu cái miệng nhỏ, “Không nặng! Bé không nặng!”
“Rồi rồi rồi ____ con không nặng…”
Cô bé này, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng cũng biết “nặng” không phải là từ tốt đẹp gì.
Nghe mẹ sửa lại, bé con mới cười, đôi mắt long lanh như nước cong như trăng lưỡi liềm, thật làm cho người khác yêu thương.
“Nếu đã sợ người khác nói, sao lại không ăn ít lại một chút?” Dạ Cô Tinh vỗ vỗ vào cái mông nhỏ.
Vẻ mặt cô bé nhỏ nghi hoặc, chớp chớp đôi mắt: “Sao lại phải ăn ít lại? Làm cho những người đó không nói nữa là được chứ gì!”
“….”
Logic ngang ngược điển hình.
“Con trai, hôm nay lại học được cái gì rồi?”
Đầu năm, Nguyệt Vô Tình trở thành thầy giáo vỡ lòng của An Tuyệt, mỗi ngày dành ra hai tiếng giảng bài, đủ loại nội dung, từ thiên văn đến địa lý đều có.
“Địa hình Châu Á, tự xoay quanh mình, còn có tứ đại mỹ nhân của thời Trung Quốc cổ đại….”
“Mỹ nhân?” Cô bé nhỏ chớp mắt, hiếu kỳ.
Cậu Tuyệt rất lạnh lùng, kẽ hừ một tiếng coi như đáp lại.
“Thế con nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-quyen-4-anh-hau-gioi-giai-tri-trong-sinh/3435274/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.