Âm nhạc vang lên, cô dâu chú rể nắm tay nhau bước đến.
Khoác lên người mũ phượng và khăn quàng vai, đồ trang sức đong đưa leng keng, một tay Tề Lan cầm bó hoa cưới, chậm rãi bước đến, tay kia được chú rể nắm.
An Bính Hiền mặc một bộ đồ kiểu Tôn Trung Sơn màu đen, gương mặt chính trực, mặt mũi lạnh lùng, ngồi trên xe lăn, được người khác đẩy về phía trước.
Dù cho bị liệt nửa người, nhưng phong độ vẫn thế không hề thuyên giảm.
Đặt dải lụa đỏ làm phông màn, trên tường tràn đầy chữ Hỉ, cả một lễ đường lớn trở thành biển cả mênh mông màu đỏ.
“Tân lang tân nương đến ______”
“Nhất bái thiên địa _____”
“Nhị bái cao đường _____”
“Phu thê giao bái _____”
“Lễ thành ____”
Trong nháy mắt, tiếng vỗ tay vang lên đồng loạt.
Đầu ngón tay Tề Lan run lên, dải lụa đỏ quấn vào bó hoa cưới cũng bị mồ hôi thấm ướt, bà nhìn vào người đàn ông bên cạnh mình.
Ngày này, bà đã đợi cả một nửa đời người….
Cuối cùng, cũng đợi được rồi.
Từ nay về sau, bà, Tề Lan là người phụ nữ danh chính ngôn thuận của An Bính Hiền, mà An Kỳ, đứa con gái đáng thương của bà, cũng đường đường chính chính là cô chủ nhà họ An!
Không một ai, có thể bắt nạt cô thêm lần nào nữa…
“Thật là phô trương.” Tống Á Thu cười châm biếm, vỗ tay theo mọi người.
Úc Khải Luân nghe vậy, gật đầu, “Dán lên được vị kia, có phô trương hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-quyen-4-anh-hau-gioi-giai-tri-trong-sinh/3435273/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.