Thường Đình ngày càng phát triển, Tô Đình dần dần lui về sau màn, chỉ thiết kế trang phục, còn lại đều là Sơ Lạc cùng cấp dưới lo liệu.
Thiếu Thời từ ngày đó lại trở về giống như trước kia, không người biết đền, cuối cùng tuyên bố đóng cửa.
Còn Văn Thời, từ đầu đến cuối Tô Đình đều chưa gặp mặt cô ta một lần, đều là cấp dưới đến gặp mặt trong vụ kiện tụng.
Người không thích mình, vẫn là không gặp thì hơn.
Chớp mắt, đã 2 năm kể từ khi Tô Đình tỉnh lại ở bệnh viện, cuộc sống của cô dường như không có gì khác biệt so với quá khứ
Mỗi ngày, không vẽ thì sẽ là ở vườn hoa, thỉnh thoảng sẽ đến Thường Đình xem một chút, những lúc Sơ Lạc rủ đi chơi thì sẽ đi.
Không lo không nghĩ quá nhiều, mọi thứ đều trôi qua một cách bình lặng, ngoại trừ hạn chế tiếp xúc với người khác vì cô đọc được nội tâm của họ.
Nhưng cũng may vì năng lực này mà cô có thể tránh khỏi những trường hợp xấu hổ, những người có ý đồ xấu với cô.
Đây chính là lý tưởng sống của cô, đáng lý ra cô phải vui vẻ tận hưởng nó mới đúng.
Nhưng... sâu thằm trong tâm hồn, sự trống vắng ấy càng ngày càng lớn, khiến cô không thể làm ngơ.
Cô đã thử hỏi Sơ Lạc, cô ấy vừa nghe liền cười nói: "Cậu nghĩ xem, bây giờ cậu đang thiếu cái gì? Chính là một gia đình nhỏ đó! Trái tim nói cho cậu biết, cậu nên yêu đương rồi."
Sơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-quyen-2-xuyen-sach-cuu-vot-nam-phu-phan-dien/3675441/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.