Đau đầu quá, đau như muốn nứt ra.
Tô Đình hai tay ôm lấy đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, chầm chậm ngồi dây.
Nhìn gam màu trắng cùng cách bài trí, Tô Đình biết đây là bệnh viện.
Nhưng... tại sao cô lại ở đây?
Vừa nghĩ, cơn đau liền kéo đến. Đau đến mức nước mắt không nhịn được chảy ra.
Không đúng! Thật sự là do đau mà khóc sao?
Càng ngày, nước mắt rơi càng nhiều, trái tim cũng theo đó mà đau đớn, hít thở không thông.
Giống như... mất đi cái gì đó rất quan trọng vậy.
"Đình Đình, cậu tỉnh rồi sao???"
Một giọng nói chứa đựng sự vui mừng không giấu được, kèm theo đó là một cơ thể ấm áp mềm mại.
Tô Đình ngơ ngẩn, cô... đang được ôm sao?
Khoan đã, giọng nói này....
"Sơ Lạc?"
Không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng, Tô Đình liền bị giọng nói khàn đặc của mình dọa cho mất hồn."Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi, cậu có biết tớ lo lắng cho cậu như thế nào
không? Huhuhu cuối cùng cũng tỉnh lại rồi." ( 7 )
Cô gái đang ôm cô có một gương mặt phúng phính đáng yêu, lúc cô gái chạm
vào cô, cô liền nghe được tiếng lòng của cô ấy: [Đình Đình tỉnh rồi, thật may quá, cậu ấy mà còn không tỉnh thì đám người kia không biết sẽ làm đến mức nào nữa.] (1)
Đám người kia?
Tô Đình chớp mắt, cô chắc chắn vừa rồi, Sơ Lạc không hề nói ra tiếng, vậy những gì cô nghe được... là tiếng lòng thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-quyen-2-xuyen-sach-cuu-vot-nam-phu-phan-dien/3617586/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.