Một lần nữa làm lại bài Hóa, Tô Đình đã chết lặng.
Đây là lần thứ ba cô phải làm lại bài này rồi!
Lén nhìn sang thiếu niên bên cạnh, thấy hắn vẫn điểm nhiên như không ngồi giải đề Toán, Tô Đình sâu sắc thấu hiểu được khoảng cách giữa thiên tài và người thường xa đến mức nào.
"Cái đó... Niệm Ức..." Rốt cuộc không nhịn được nữa, Tô Đình buông bút, tay cô sắp đình công rồi!
Thiếu niên lập tức quay sang nhìn cô, ánh mắt như muốn hỏi cô có chuyện gì.
"Um... em thấy chúng ta nên nghỉ ngơi một chút, tinh thần sảng khoái thì mới làm bài tập tốt được." Trước đây cô ép người ta học, nên đây là quả báo của cô sao?
Niệm Ức nhìn xuống phần bài làm của Tô Đình, sau đó lại nhìn sang đôi tay viết đến đỏ ửng của cô, ánh mắt dịu lại.
"Được. Bạn học Tô muốn nghỉ ngơi như thế nào?" Bút trên tay cũng được đặt xuống, bóng lưng cao lớn của đối phương nghiêng hẳn sang bên Tô Đình, từ tốn hỏi.
Sao cô cứ cảm thấy câu hỏi này là lạ? Nhưng Tô Đình vẫn thành thật trả lời: "Chúng ta ngồi nói chuyện như vậy được rồi." Chỉ cần không phải làm câu Hóa đó là được rồi!
Có một làn gió mát lạnh thổi qua, mái tóc dài của cô cũng uốn lượn theo. Một sợi tóc tự do rơi trên má cô, nhưng
Tô Đình còn chưa cảm nhận được gì thì một bàn tay đã vươn đến, vén sợi tóc ấy lên.
Niệm Ức một tay để trên bàn, tay còn lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-quyen-2-xuyen-sach-cuu-vot-nam-phu-phan-dien/3584371/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.