Cuối cùng, Tô Đình thật sự không ăn hết được.
Cô uống sữa, ngồi chống cằm nhìn hắn.
Bàn tay cầm đũa của Niệm Ức khựng lại, tốc độ ăn nhanh hơn rất nhiều.
"Ăn từ từ thôi."
Tô Đình đương nhiên nhận ra được, lo lắng cầm lấy cổ tay đang gắp đồ ăn không ngừng kia.
Lần này, Niệm Ức triệt để dừng lại, ngước đầu lên nhìn cô, sau đó ánh mắt lại nhìn xuống khay cơm còn một nửa trên bàn kia.
Niệm Ức: "..." Thật sự là ăn quá ít rồi.
Vừa nghĩ như vậy, hắn liền nói ra luôn: "Em ăn quá ít."
Tô Đình chớp chớp mắt: "Tớ sẽ cố gắng ăn nhiều, nhưng không thể ăn nhiều ngay lập tức được, đúng không?"
Được rồi, Niệm Ức chịu thua, đem phần ăn của cô kéo qua phía mình.
Vài học sinh ngồi gần họ không hẹn mà cùng hít một ngụm khí lạnh.
Bây giờ thịnh hành kiểu bạn bè ăn đồ ăn của nhau sao?
Không, đây không phải trọng điểm.
Trọng điểm là đối tượng mới đúng! Kia là Niệm Ức đó! Người như hắn sẽ ăn đồ thừa của người khác sao?
Mọi người cố gắng tìm ra điểm kháng cự của hắn, nhưng thứ bọn họ thấy là cái gì? Rõ ràng phải ăn đồ dư lại, vậy mà ai kia lại dịu dàng thế kia?
Một chút kháng cự cũng không có được không???
Cô bạn vừa rồi vẫn luôn chú ý đến tình hình bên này, vừa nhìn thấy như vậy liền đỏ mắt tức giận.
Cô ta biết Niệm Ức sẽ không thích cô ta.
Nhưng hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-quyen-2-xuyen-sach-cuu-vot-nam-phu-phan-dien/3584353/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.