Niệm Ức vẫn là chịu thua, trầm thấp thừa nhận: "Em thích ăn."
Bởi vì biết em thích, nên mới để ý như vậy.
Tô Đình ngọt ngào cười, cũng cho đối phương một bất ngờ: "Hôm nay cũng có đậu kho sả ớt."
Niệm Ức bất ngờ nhìn lại cô, lần này, cuối cùng cô cũng nhìn thấy được niềm vui thể hiện rõ qua đôi mắt sâu thẳm ấy.
"Cậu không hỏi tại sao tớ biết sao?" Tô Đình còn tỏ vẻ khó hiểu hỏi đối phương.
Đây là món Niệm Ức thích ăn. Tô Đình biết, điều này không có trong sách, là qua những lần ăn chung, cô nhận ra được.
Con người hắn kiệm lời nhưng hắn là con người bằng xương bằng thịt, sẽ có thứ thích, cũng có thứ ghét.
Mỗi lần có món này, hắn sẽ ăn nhiều cơm hơn, đặc biệt còn để lại cuối cùng để ăn dần nữa.
Muốn cô khồn biết cũng khó.
Niệm Ức không hỏi lại giống như cô nghĩ, hắn nắm chặt cổ tay cô, kéo người đi.
Tô Đình cũng không thất vọng, vì cô biết hắn đang rất vui vẻ.
Niệm Ức vui, Tô Đình cũng sẽ vui.
Kể thì chậm, nhưng mọi chuyện diễn ra rất nhanh, cộng thêm chân của hai người không phải ngắn, rất nhanh đã đến được căn tin lúc học sinh chưa tràn vào.
"Em chọn chỗ ngồi, tôi đi lấy." Giọng điệu lạnh nhạt như vậy.
Tô Đình lại cười: "Được."
Vừa rồi, hai người kéo nhau chạy đi qua rất nhiều học sinh.
Giờ phút này, ai nấy đi ngang qua đều như có như không nhìn Tô Đình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-quyen-2-xuyen-sach-cuu-vot-nam-phu-phan-dien/3584352/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.