Nhạc chuông điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ của Tô Đình. 
Nhìn điện thoại đang reo trên bàn, không cần đoán Tô Đình cũng biết là ai. 
Là cha mẹ của nguyên chủ. 
Từ lúc nhập viện đến bây giờ đã qua hơn 3 tiếng, đây là cuộc gọi đầu tiên của họ. 
Được rồi, cô không phải là con gái của họ, không có tư cách gì để trách móc. 
"Mẹ." 
Cuối cùng vẫn nhấc máy, nhẹ nhàng đưa đến bên tai, giọng điệu không lạnh cũng chẳng nồng nhiệt. 
Mẹ Tô hơn dừng lại một chút, rồi mới hơi mất tự nhiên mà trả lời: "Tiểu Đình, con có sao không?" 
"Con không sao ạ." 
"Vậy... bây giờ con đang làm gì?" 
"Đang nghe điện thoại của mẹ?" 
Mẹ Tô nhất thời nghẹn lời, hai người cứ câu được câu không trò chuyện. 
Mãi một lúc sau, bà mới nói đến vấn đề chính: "Bác sĩ không tìm ra được bệnh tình của con." 
Tô Đình im lặng. 
Không chẩn đoán được bệnh có hai trường hợp. 
Một là không có bệnh. 
Hai là... một căn bệnh mới. 
Tô Đình biết, cô không có trong hai trường hợp này. 
Đây là sự trừng phạt dành cho cô. 
Cũng không biết là mèo của ai, bộ lông cực kì đẹp đang sưởi nắng ngay bệ cửa sổ của phòng cô. 
Tô Đình chớp mắt nhìn con mèo đó, chậm rãi nói: "Mẹ, con biết tình trạng của bản thân, có lẽ vì dạo này áp lực học hành nhiều hơn thôi ạ." 
Giọng nói của bà Tô chứa mấy phần lo lắng: "Con phải chú trọng sức 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-quyen-2-xuyen-sach-cuu-vot-nam-phu-phan-dien/3584350/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.