Chương trước
Chương sau
Phó Dạ Hành thừa nước đi đến trước mặt cô, đưa tay ra nắm lấy tay cô, gương mặt khẽ mỉm cười như có như không quay ra nói với hoàng thái hậu.

" Phu nhân nàng ấy, tất nhiên con phải thật tâm đối đãi cả đời rồi! ".

Trường Lạc cười một cách gượng gạo. Ở trong lòng thầm nghĩ: ' Phu nhân? Êy hệ thống, sao ta cứ cảm thấy phản diện hắn không được bình thường. Có chắc đây là nam nhân của ta không vậy?'.

Hệ thống đối đáp lại cô.

( Tất nhiên rồi kí chủ! Phản diện của cô đó! Lê Hạo Thành của cô đó! ).

Hệ thống chính là muốn nói, cô chẳng phải nói yêu người đàn ông đó sao, cho nên bất kể anh ta xuyên qua các thế giới có đủ loại tính cách như thế nào thì cũng nên chấp nhận đi!

Trong khi cô còn đang suy nghĩ lung tung ở trong đầu thì lúc cô không để ý vành tai Phó Dạ Hành có hơi động. Dĩ nhiên là âm thanh hệ thống Phó Dạ Hành không thể nào nghe thấy được. Loại khả năng đặc biệt này có lẽ chỉ xảy ra ở trên người nữ nhân Lâm Phượng Nhan này thôi.

Cho nên lúc này trong đầu Phó Dạ Hành đang có một câu hỏi xoay quanh: " Hệ thống, là thứ gì? ".

Thái hoàng thái hậu rất hài lòng với cô " con dâu " này. Lúc trở về phủ cô còn được ban tặng cho rất nhiều vật phẩm có giá trị, trang sức, vàng bạc.

Haizz! Đúng là ở cổ đại chỉ có thể làm giàu từ chỗ hoàng tộc.

Mà phải công nhận giường ngọc của hoàng thất tốt thật đấy. Cô nằm ngủ ngon lành một mạch từ tối đến sáng.

Ngày hôm sau khi cô vừa bước xuống giường, vừa mới bước ra cửa vươn vai một cái đón ánh nắng ban mai nhẹ.

Kết quả đụng ngay người hầu bên cạnh biệt viện của Phó Dạ Hành. Người kia đến chuyển lời.

" Thừa tướng đại nhân cho mời phu nhân đến viện của ngài ấy, giúp ngài ấy mài mực ".

Cô mặt mày ngơ ngác, lại nghĩ nghĩ. Ố! Sao cái cảnh này hơi quen quen. Hình như ta đã gặp nó ở đâu rồi! Đúng là tiểu thuyết ngôn tình cổ đại, không ghép cho mấy cái tình tiết cũ rích này thì không chịu à?

Có điều, bảo cô mài mực? Cổ đại? Cũng coi như tạm biết chút chút.

Cô cùng với người kia đến trước cửa phòng Phó Dạ Hành. Lúc bước vào thấy hắn đang ngồi viết viết gì đó. Người hầu kia cũng tự động mà lui ra. Thấy cô còn đang đứng đờ ở cửa thì Phó Dạ Hành lên tiếng gọi lại:

" Còn không mau qua đây! ".

Âm thanh không nặng không nhẹ, nhưng lại như thể có rất nhiều biểu cảm trong đó

Cô nhẹ nhàng bước tới chỗ hắn. Hắn không ngẩng đầu, tay vẫn viết, chỉ là lên tiếng nhắc nhở.

"Mài mực ".

Trường Lạc đứng đó, trong tâm thức thầm cảm thán một câu: ' Lạnh nhạt thật đó! '.



Phó Dạ Hành còn đang viết, mày khẽ nhướn. Mở miệng hỏi nữ nhân bên cạnh đang cúi đầu mài mực.

" Cô...có gì bất mãn với ta sao? ".

"Ta nào dám. Chỉ là...". Cô vừa mài mực, lại ngẩng lên nhìn sang nam nhân khí độ đang ngồi, thấy hắn cũng quay sang nhìn mình, một buổi cảm hứng thú muốn nghe cô nói, cô lại tiếp tục nói nốt ý sau còn lại.

" Chỉ là ngài đúng thật là tài giỏi. Có thể thay đổi thái độ nhanh chóng. Lúc ở cùng người ngoài thì có thể tỏ ra một bậc trượng phu tốt. Lại cùng với ta một mình như hai người giao dịch. Đúng là, không hổ danh Thừa tướng

dudng trieu ".

Cô nói một tràng, khóe miệng còn hơi cong, giống như đang trào phúng người ta vậy. Khiến cho Phó Dạ Hành không nhịn được hiếu kì mà phải đặt bút xuống.

" Ồ! Vậy cô nói xem, ta nổi danh đến mức nào?".

Cô khẽ nhếch môi, ở trong lòng không khỏi sôi sục những ý nghĩ.

'Trong cốt truyện có nói thừa tướng hắn thủ đoạn tàn nhẫn có đủ. Chỉ là dưới lớp vỏ bọc quân tử không màng thế sự, lại là ấp ủ âm mưu tạo phản soán vị. Haizz! Đáng tiếc... !

Đáng tiếc? Đáng tiếc như nào?

Tuy không biết rốt cuộc bản thân vì sao lại có thể nghe được tiếng lòng của nữ nhân này. Nhưng quả thực những lời phía trước trong suy nghĩ của nữ nhân này là đúng. Hắn Phó Dạ Hành thoáng kinh ngạc ở trong lòng, lại không có biểu hiện ra bất kì biểu cảm thất thố nào.

Hắn cho rằng nguồn cơ nữ nhân này hẳn là có thể biết trước thiên cơ. Đây gọi là ông trời đang muốn giúp hắn sao? Hắn có thể dựa vào nữ nhân này, dựa vào những lời nói trong lòng cô ta để biết trước đường đi nước bước.

Xem ra cũng là một chuyện tốt!

Nhưng dựa vào cái ngữ điệu của Lâm Phượng Nhan, chẳng lẽ đại sự của hắn sau này không thành?

" Chính là, ngài được mệnh danh Thừa tướng tuổi trẻ tài cao. Là người tài trăm năm hiếm gặp của triều đại ta! ".

Trường Lạc mở miệng trở lời câu hỏi vừa rồi của hắn.

Nghe được chính miệng cô tâng bốc mình như vậy. Rõ ràng là suy nghĩ bên trong cùng bên ngoài nói ra không giống nhau. Nữ nhân này, thật thú vị!

Hắn có khả năng nghe được tiếng lòng của cô ta, vậy việc cô ta có khả năng biết trước tương lai cũng không hẳn là không thể. Xem ra chỉ có thể từng bước thăm dò.

Trước mắt hắn cần xác định một chuyện. Xem xem Lâm Phượng Nhan bên cạnh này có phải là Lâm Phượng Nhan gả tới theo ý chỉ hay không? Nếu như là giả, vậy còn có thể hiểu. Nhưng nếu là thật, rất có thể cô ta có mục đích.

Dù sao người của lão hoàng đế đưa tới cũng không thể không đề phòng chút nào.

Nghĩ vậy, Phó Dạ Hành đột nhiên mở lời.



" Ngày mai ta cùng cô về Lâm gia lại mặt nhạc phụ, nhạc mẫu ".

" Hả?".

Ngày hôm sau, cô ăn mặc xinh đẹp, một thân hồng trang cùng Phó Dạ Hành lên xe ngựa về Lâm phủ một chuyến. Lúc gặp mặt phụ thân, mẫu thân nguyên chủ, bọn họ vô cùng vui mừng, hạnh phúc mà tiến đến hỏi han.

Biểu hiện của bọn họ khiến cho nghi ngờ của Phó Dạ Hành biến mất. Xem ra nữ nhân này đích thực là nữ nhi phủ

Thượng Thư Lâm gia.

" Phụ thân! Mẫu thân!". Cô khẽ gọi một tiếng.

"Ừ ừ! Nhan nhi! Con trở về bọn ta rất vui! Mấy ngày nay có ăn uống đầy đủ không? Có chỗ nào không khỏe không? ".

Thấy bọn họ quan tâm mình như vậy, cô có chút cảm động. Nhẹ nhàng nói:

" Con vẫn rất tốt! Phụ thân! Mẫu thân! Hai người Nên giữ gìn thân thể thật tốt! ".

" Ừ ừ! Phải rồi! Lát nữ đại ca cùng nhị ca của con sẽ về cùng một lúc đó! Hôm nay nhà chúng ta đông vui rồi! ".

Lâm phu nhân vui vẻ nói.

Lâm thượng thư lại khẽ nhìn sang Phó Dạ Hành mà ôn hòa nói:

" Thừa tướng, nào! Mời ngài ngồi xuống. Hôm nay ở lại cùng nhà ta ăn một bữa cơm. Lát nữ Kiến Thanh và Kiến Thuần hai huynh đệ chúng nó đều sẽ về. Kiến Thuần từ nhỏ rất hâm mộ ngài. Gặp được ngài chắc chắn sẽ rất vui!

".

Phó Dạ Hành chỉ cười đáp khẽ.

Cô lại không nhịn được thầm nghĩ.

' Lâm Kiến Thuần từ nhỏ đã đọc sách nhiều, hiểu chữ nghĩa. Còn nghĩ Phó Dạ Hành là chính nhân quân tử. Cho nên vô cùng ngưỡng mộ. Ai mà biết bản thân hắn lại hâm mộ một phản diện nghịch đảng chứ! Có điều, sau này khi nguyên chủ chết, hắn vì muốn trả thù cho muội muội mà tự mình tìm đến cửa, cuối cùng bị đám nô bọc của

Phó phủ đánh chết! Haizz! Thê thảm quá! Không được! Mình cần bảo vệ người này! Mới có thể hoàn thành nguyện vọng của nguyên chủ !.

Phó Dạ Hành ngồi uống trà, trên nét mặt hơi có biểu cảm lạ thường.

Hắn vậy mà nhờ vào việc nghe trộm tiếng lòng, biết trước được kết cục của nhị công tử phủ Thượng Thư Lâm gia.

Người này, có thể dùng được thì tốt.

Có điều, nguyên chủ? Lại là từ ngữ gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.