Chương trước
Chương sau
Nam nhân một thân y phục đỏ rực, gương mặt tuấn mỹ cực phẩm, đôi mắt phượng huyền bí, sống mũi cao cùng đôi môi mỏng bước vào. Cùng lúc cô bước ra, hai người mắt chạm mắt. Đây được xem là tân lang chưa vén khăn chùm đầu đã biết mặt của tân nương rồi!

Không gian bỗng chốc rơi vào im lặng, có chút ngượng ngùng. Không biết nên là ai bắt đầu trước. Cuối cùng vẫn là nam nhân trước cửa phòng mở miệng, âm thanh trầm thấp dễ nghe, lại cực kì có mị lực.

" Cô chính là tân nương của ta? ".

Trường Lạc thầm nghĩ, ở đây ngoài cô mặc hỉ phục ra thì còn có ai khác. Chẳng lẽ hắn còn nghĩ đến trường hợp tân nương giả gả thay chắc?

'Nam nhân của mình ở thế giới này...cũng thật đẹp! Cái vẻ đẹp mị hoặc chết người này...chậc chậc! Vậy mà nguyên chủ lại không thích. Lại cứ một lòng thích nam chính. Cũng không biết Bạch Hiên Lãng kia trông ra sao !.

Cô thầm nghĩ ngợi, lại nghe được hệ thống phán một câu.

[ Kí chủ! nguyên chủ là nữ phụ đương nhiên phải theo thiết lập thích nam chính rồi ].

Khi cô còn đang ở trong đầu trò chuyện cùng hệ thống, lại không để ý sắc mặt nam nhân có chút thay đổi. Phó Dạ Hành từ lúc bước vào vẫn luôn dửng dưng một mặt, lại ở thời điểm này khẽ nhíu mày. Ngón tay đặt ở mép y phục cũng khẽ động.

Hắn tự hỏi: " Là ai đang nói? ".

Ở đây trong căn phòng này chỉ có hắn và Lâm Phượng Nhan trước mặt. Giọng nói vang lên rõ ràng là của nữ nhân. Nhưng sao lại không thấy cô ta mở miệng.

Hắn trở lại bộ dạng bình thường, giãn mày khẽ dò hỏi: "Cô, vừa nói? ".

Trường Lạc bị câu hỏi của hắn làm cho giật mình, không tính nói chuyện với hệ thống nữa. Cô khẽ mở miệng.

"Ta nói? Ta có nói gì sao?".

Cô nhướn mày nhìn hắn đầy vẻ khó hiểu. Chẳng lẽ hắn bị lãng tai. Hay là gặp ảo giác? Cô còn chưa có nói gì mà!



Giọng nói của cô vang lên, Phó Dạ Hành ngay lập tức xác nhận được. Chính là giọng nói này.

Không được! Hắn phải thử lại xem.

Hắn từng bước tiến lại, càng lúc càng dí sát, Trường Lạc vô thức lùi lại, cho đến khi bị hắn ép vào tường. Hơi thở của hắn nhè nhẹ phả ra. Hắn đưa tay chạm nhẹ lên lọn tóc bị rối trên mặt cô, hỏi:

" Cô, có phải có ý đồ tiếp cận ta nên mới đồng ý gả cho ta? ".

Trường Lạc mở to mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt người đàn ông. Dáng người hắn cao hơn cô nửa cái đầu. Cho nên cô phải hơi ngước lên nhìn hắn. Lúc này trong đầu thầm nghĩ.

' Phải đó! Ta đây chính là tiếp cận nam nhân đẹp trai này! Muốn chinh phục trái tim ngài! !.

Khoảng cách rất gần, Phó Dạ Hành có thể nhìn rõ. Cánh môi đỏ mọng này trước sau đều không hề nhúc nhích.

Cho nên là nói, hắn vừa rồi là nghe được tiếng lòng của nữ nhân này?

Hắn có chút bần thần, vô thức buông cô ra. Lại nhớ lại lời vừa rồi của cô. Nói muốn chinh phục trái tim hắn. Hắn không biết thế nào lại khiến bản thân vành tai đỏ rồi. Hắn hoảng hốt trong lòng, nhưng bề ngoài vẫn phải tỏ ra bình tĩnh. Đưa tay lên thành nắm đấm đặt ở trên miệng làm ra động tác ho khụ. Lại vội quay lưng về phía cô nói khẽ.

"Muộn rồi! Cô nghỉ ngơi sớm đi! ".

Rất nhanh đã chẳng thấy bóng dáng của hắn đâu nữa. Hắn dường như vừa rồi đi ra khỏi phòng rất nhanh. Như là...như là tào tháo đuổi vậy.

Việc Phó Dạ Hành đi tới phòng tân hôn đúng là không nằm trong cốt truyện. Có thể là do cô xuyên vào làm thay đổi tình tiết đi!

Ở phía bên này, sau khi trở về thư phòng Phó Dạ Hành liền đóng chặt cửa lại. Một mình đi đến bàn gỗ ngồi xuống. Dưới ánh đèn nhỏ len lói, khuôn mặt hắn rơi vào trầm tư.



Vừa rồi, hắn thật sự có thể nghe được lời nói trong lòng của nữ nhân kia. Hắn là có độc tâm thuật sao? Đây là điều trước nay chưa từng có.

Lâm Phượng Nhan! Nữ nhân này cũng thật kì lạ.

Đang lúc trầm ngâm suy nghĩ thì từ đâu xuất hiện một hắc y nhân xuất hiện, hắn ở trước mặt Phó Dạ Hành chắp tay cung kính.

" Điều tra sao rồi?".

Giọng Phó Dạ Hành nghiêm lạnh vang lên.

Hắc y nhân gương mặt sáng sủa trong bóng tối báo cáo.

"Tam tiểu thư của Lâm phủ trước đó từng có một đoạn tình cảm với tứ hoàng tử. Có thể nói là yêu sâu đậm.

Người của Lâm phủ trên dưới ai ai cũng biết. Nhưng mấy tháng trước lại cam tâm tình nguyện gả cho ngài. E là, có nguyên nhân trong này ".

Âm thanh cứng nhắc của hắc y nhân vang lên. Khiến cho Phó Dạ Hành sắc mặt phải suy ngẫm.

Rõ ràng là vừa rồi hắn nghe nữ nhân đó nói một câu trong lòng. Hỏi rằng không biết Bạch Hiên Lãng trông ra sao. Nếu ngay cả diện mạo của Bạch Hiên Lãng còn chưa được thấy, sao có thể nói là yêu sâu đậm!

Phó Dạ Hành phất tay ra hiệu cho hắc y nhân rời đi.

Lâm Phượng Nhan! Rốt cuộc cô là ai?

Lẽ nào thực sự là Lâm gia tìm một nữ nhân gả thay? Bằng không sao bọn họ nỡ để con gái mình gả cho người không phải ý trung nhân. Phải biết Lâm gia ngoài hai con trai chỉ có một nữ nhi. Cho nên rất yêu thương cô.

Không đến mức ép con gái gả cho người mình không yêu chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.