Gần 19 giờ, Vương Nguyên xuống nhà như thường lệ đi vào nhà ăn dùng bữa. Quản Gia thấy cậu xuống dọn thức ăn lên cho cậu.
"Quản Gia, sau này giúp tôi thay đổi thực đơn theo giấy này mỗi ngày." Vương Nguyên đưa tờ giấy về phía Quản Gia nói.
Quản Gia nhận lấy tờ giấy từ Vương Nguyên đọc sơ qua một lượt thì phát hiện những món ăn trong giấy đều là những món ăn bồi bổ cơ thể, hay nói cách khác là tốt cho người đang bị bệnh.
"Thiếu Gia, cậu bị bệnh gì sao?" Quản Gia nhìn Vương Nguyên hỏi.
"Không có ông nghĩ nhiều rồi." Vương Nguyên nhìn Quản Gia nói.
Quản Gia thấy cậu có ý che giấu thì cũng không hỏi nữa mà lui ra. Ông đã từng chăm sóc người bệnh, những món ăn này tương tự những món ăn mà năm đó ông đã làm cho em gái ông, ông nhớ rất rõ. Quản Gia nhìn tờ giấy trong tay khẽ nhíu mày, chẳng Thiếu Gia nhà ông lại mắc phải căn bệnh thiếu máu kia sao?
Quản Gia đưa mắt nhìn về phía Vương Nguyên đang chậm rãi dùng bữa tối ở bàn ăn một cái rồi thở dài. Tuy bệnh này không nghiêm trọng nhưng nếu để lâu thì cơ thể sẽ ngày một suy nhượt, còn gây ra các vấn đề như đau đầu, chóng mặt, buồn nôn...vâng vâng.
Dùng bữa xong Vương Nguyên liền rời khỏi nhà một mình đi dạo. Dù sau thì đi lòng vòng để cho đầu óc thư giản cũng rất tốt cho bệnh tình của cậu. Vương Nguyên đi được một lúc thì thấy Vương Tuấn Khải đang ở phía xa đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-khai-nguyen-thanh-xuan-ruc-ro-/3728961/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.