Ở Bạch Gia, Vương Nguyên từ sớm đã thức giấc rồi nằm ì ra ở sofa mà xem tivi dẫn đến việc hôm nay Dương Mạng và bạn bè của bà ta không thể đánh mạt chượt ở sofa được nên đành cho người đem bàn và ghế đến phòng khách để đánh mạt chượt.
Vương Nguyên đang xem tivi cũng bị tiếng cười nói rôm rã của mấy người kia làm phiền liền khó chịu mà ngồi thẳng người dậy nhìn về phía họ nổi nóng.
"Im lặng đi, các người còn làm phiền đến tôi thì đừng trách." Vương Nguyên khó chịu nói.
"Vừa sáng sớm đã muốn khơi chuyện sao?" Dương Mạng nhướn mày nhìn cậu nói.
Vương Nguyên nhìn bà ta thì tức đến bật cười, cậu nói.
"Hình như hôm qua những lời tôi nói bà nghe không hiểu thì phải nhỉ?"
Dương Mạng nghe Vương Nguyên nói thì nhíu mày nhìn cậu. Mà Vương Nguyên thấy bà ta nhíu mày nhăn mặt thì cũng chẳng quan tâm mà lớn tiếng gọi.
"Quản Gia, Quản Gia."
Quản Gia ở bên ngoài nghe tiếng gọi của Vương Nguyên cũng chạy vào cúi người cung kính nói.
"Thiếu Gia, ngài gọi tôi."
"Ông đem đồ của bà quăng ra ngoài sau đó đuổi bà ta ra ngoài cho tôi. Còn nữa, tiền mà Vương Kiến Quy chu cấp cho bà ta đều khóa hết lại trong hôm nay cho tôi." Vương Nguyên lạnh nhạt nói.
"Thiếu Gia làm như vậy sẽ không hay đâu....Lão Gia mà biết sẽ trách tội ngài." Quản Gia nhìn cậu khó xử nói.
"Tôi sợ ông ta trách tội sao? Cứ như thế mà làm trong ngày hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-khai-nguyen-thanh-xuan-ruc-ro-/3728954/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.