Vương Tuấn Khải làm việc ở quán cafe xong thì cũng lấy một ít tiền mặt từ quán rồi quay trở về nhà. Trên đường đi Vương Tuấn Khải ghé vào một siêu thị nhỏ ở gần đó mua một ít thức ăn rồi mới quay lại nhà. Vương Tuấn Khải về đến trước cửa nhà đã thấy hai người đàn ông mặc vest đen nghiêm chỉnh đứng trước nhà anh liền biết phiền phức tìm đến cửa rồi.
Vương Tuấn Khải bình thản đi đến, hai người mặc vest đen kia thấy Vương Tuấn Khải đến cũng khẽ cúi người với anh.
"Tiểu Thiếu Gia, Lão Gia muốn mời cậu về." Một người mặc vest đen nói.
"Quay về nói với ông ấy tôi không muốn về đó. Các người đừng ép tôi ra tay với các người." Vương Tuấn Khải lạnh nhạt nói.
"Tiểu Thiếu Gia, Lão Gia bảo tôi nói với ngài lần trước là do Lão Gia nóng giận nên mới nói như vậy chứ không phải có ý muốn đuổi cậu đi."
"Mặc kệ ông ta là cố ý hay vô ý tóm lại là tôi không muốn về. Hiện tại tôi sống ở đây rất tốt không cần ông ấy phải bận tâm, hơn nữa căn nhà đó của ông ta không phải vẫn còn một người vợ và một đứa con trai sao?" Vương Tuấn Khải nói.
"Tiểu Thiếu Gia, nếu ngài không về thì ngài có thể nghe điện thoại của Lão Gia được không? Chỉ cần ngài nghe điện thoại rồi nói với Lão Gia thì bọn thuộc hạ sẽ không ai xuất hiện nữa."
"Được rồi, các anh về đi. Đúng rồi, về đó bảo Di Tuệ đến chỗ tôi đi, à bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-khai-nguyen-thanh-xuan-ruc-ro-/3728952/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.