Trên xe, Vương Tuấn khải đưa tay bịt chặt miệng vết thương của Vương Nguyên ngăn không cho máu chảy ra.
"Khải....em....đau." Vương Nguyên thở dốc nói.
Hiện tại cậu rất bất lực, mắt không nhìn thấy bản thân lại bị thương hại Vương Tuấn Khải lo lắng cho cậu.
"Anh biết, cố chịu một chút rất nhanh sẽ đến rồi." Vương Tuấn Khải lo lắng nói.
"Khải....hứa với em....nếu em xảy ra chuyện..chuyện gì không hay...thì...thì anh phải....phải sống cho thật tốt." Vương Nguyên mệt mỏi nói, cậu thật sự không gượng được nữa.
"Anh không hứa, ngoan em sẽ không sao đừng làm anh sợ" Vương Tuấn Khải sợ hãi nói.
"Không được rồi....Khải...em em...thật sự không gượng được... được nữa....em...em.."
Lời còn chưa nói hết cậu đã ngất đi, Vương Tuấn Khải sợ hãi ôm chặt lấy cậu hét lên.
"Lái xe nhanh lên."
Vũ Phong biết tâm tình của Vương Tuấn Khải không được tốt nên đã lái xe nhanh nhất có thể rồi. Chiếc xe dừng lại ở trong sân của Hắc Bang, Vương Tuấn Khải cũng vội bế cậu chạy đến chỗ Lý Thiên Trạch.
Ở chỗ Lý Thiên Trạch mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng, Vương Tuấn Khải vừa đặt Vương Nguyên lên bàn mổ thì liền bị Lý Thiên Trạch đẩy ra nhốt anh ở ngoài cửa. Vương Tuấn Khải lúc này không thể làm gì hơn ngoài việc đứng ở đó nhìn chằm chằm vào của phòng thí nghiệm của Lý Thiên Trạch.
Vũ Phong nhìn thấy Vương Tuấn Khải đứng im bất động ở đó thì cũng chẳng dám lên tiếng khuyên ngăn, hiện tại tình hình của Vương Tuấn Khải rất tệ chỉ cần một chất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-khai-nguyen-bao-boi-cua-ong-trum/3652367/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.