Sau khi Vương Nguyên thức giấc nghe Vương Tuấn Khải nói cậu không mang thai mà là hiện tượng mang thai giả do cậu hay suy nghĩ về những vấn để có con cái nên mới như vậy thì cũng vui vẻ lên. Vương Tuấn Khải nhìn dáng vẻ vui cười kia của cậu đã trở lại cũng an tâm.
"Nào mau dùng bữa sáng cho xong đi. Sau khi ăn xong anh sẽ đưa em về Nguyệt Thự, hôm nay anh có việc phải đến Vương Gia một chuyến." Vương Tuấn Khải gấp miếng sườn bỏ vào bát của Vương Nguyên nói.
"Hả, sao anh lại về Vương Gia? Em không muốn anh về đó đâu." Vương Nguyên không vui lắc đầu nói.
"Anh phải về đó giải quyết chuyện của anh thôi, kế hoạch trả thù bây giờ không cần thiết nữa rồi bé cưng."
Vương Tuấn Khải nói.
"Nhưng em không muốn ở một mình đâu, hay Khải cũng đưa em về đó đi mà." Vương Tuấn Khải nói.
"Không được, về đó em sẽ gặp nguy hiểm. Bé cưng nghe lời anh đi sức khỏe em không tốt." Vương Tuấn Khải nói.
"Nhưng mà tối anh không về em sẽ không ngủ được." Vương Nguyên nhìn anh ánh mắt đáng thương nói.
"Cái đứa nhỏ này nghĩ cái gì trong đầu vậy hả? Anh chỉ đến một lúc rồi sẽ về thôi." Vương Tuấn Khải gõ đầu cậu một cái nói.
"Vậy thì anh nhớ cẩn thận đó, nếu anh bị thương em sẽ giận anh cho xem." Vương Nguyên nói.
"Được, mau dùng cơm đi."
Vương Nguyên gật đầu, anh và cậu cũng cùng nhau ăn cơm. Sau khi dùng cơm xong Vương Tuấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-khai-nguyen-bao-boi-cua-ong-trum/3646528/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.