Vương Tuấn Khải nhìn cậu khóc liền đau lòng mà kéo cậu ôm vào lòng dỗ dành.
"Ngoan đừng khóc." Vương Tuấn Khải đưa tay lau đi nước mắt trên mặt cậu ôn nhu nói.
"Em không muốn như vậy, Khải em không muốn mất đi đứa con đầu tiên của chúng ta..." Vương Nguyên vừa khóc vừa lắc đầu nói.
"Được được, em không muốn anh cũng không muốn ngoan đừng khóc để anh nghĩ cách có được không?"
Vương Tuấn Khải đau lòng ôm chặt Vương Nguyên nói.
"Chúng ta....chúng ta cùng nhau cố gắng được không? Em không muốn bỏ con...em sẽ nghe lời anh ăn uống đầy đủ dưỡng chất." Vương Nguyên nước mắt lưng tròng nhìn anh nói.
"Nghe anh nói, nếu thật sự không thể giữ vậy thì chúng ta đừng làm khổ con nhé em. Anh cũng không muốn mất con nhưng anh lại càng không muốn mất em. Hứa với anh, nếu thật sự không còn cách nào khác thì chúng ta nghe theo lời Tử Dật được không?" Vương Tuấn Khải lau nước mắt trên mặt cậu nói.
Vương Nguyên nhìn anh đắng đo một hồi lâu mới gật nhẹ đầu một cái. Cậu biết thân thể và sức khỏe cậu hiện giờ nếu cố chấp thì cả cậu và đứa nhỏ đều sẽ nguy hiểm như vậy Vương Tuấn Khải sẽ đau đớn gấp trăm lần cậu.
Anh có thể vì cậu tìm cách thì cậu cũng có thể vì anh mà suy nghĩ, anh nói đúng anh và cậu còn trẻ con cái về sau vẫn có thể có. Nhưng Vương Nguyên vẫn là không cam tâm, tuy cậu đồng ý với anh nhưng vẫn ôm anh khóc lóc một hồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-khai-nguyen-bao-boi-cua-ong-trum/3646526/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.