Sau khi vào trong quán nước thì phần lưng của Vương Nguyên đột nhiên đau lên làm cậu bật khóc.
"Hức...Khải...lưng lưng đau.... huhu..."
Vương Tuấn Khải sớm đã chuẩn bị sẵn, vừa nghe cậu nói đau liền lấy trong túi một ống tiêm ra tiêm vào người cậu.
"Cố chịu một chút, bảo bối chịu đau một chút ngoan." Vương Tuấn Khải vừa tiêm thuốc vừa dỗ dành cậu.
Vương Tuấn Khải tiêm thuốc cho cậu xong liền bế lấy cậu đặt vào lòng mình, bàn tay to lớn cũng đưa ra xoa xoa lưng cho cậu.
Jon Wang và Đinh Trân Lam nhìn Vương Tuấn Khải chăm sóc Vương Nguyên tỉ mỉ như vậy thì cũng nhìn nhau rồi thở dài. Lúc này, Vương Tuấn Khải cũng nhìn về phía hai người họ lạnh nhạt lên tiếng.
"Có chuyện gì hai người nói nhanh lên, tôi còn phải về."
"Chuyện về chúng ta con đã biết được bao nhiêu?" Jon Wang hỏi.
"Hai người nói xem tôi biết được bao nhiêu?" Vương Tuấn Khải nhướn mày nói.
"Thôi được, lần này bọn ta đến đây gặp con là muốn con đưa cậu bé trong lòng con về Vương Gia, bọn ta sẽ tìm cách cứu thằng bé." Jon Wang nói.
"Việc các người cần làm là đưa thuốc giải cho tôi, hơn nữa tôi cũng sẽ không về Vương Gia." Vương Tuấn Khải nói.
"Tuấn Khải, bọn ta thật sự hết cách rồi. Nếu con không về Vương Gia thì con sẽ chết." Đinh Trân Lam bất lực nói.
"Các người lấy ra được thuốc giải tôi sẽ không chết. Nếu như các người không có thuốc giải cứu Nguyên Nguyên thì tôi sống trên đời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-khai-nguyen-bao-boi-cua-ong-trum/3644226/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.