Chiều đến, Vương Nguyên ở trên giường mơ màng thức dậy. Cậu trở người nhìn căn phòng một lượt vẫn không thấy bóng dáng của người đàn ông mình yêu thì nhăn mặt. Vương Nguyên nhìn bình nước trên đầu giường đã hết thì rút kim ở tay mình ra rồi ngồi dậy mang dép chạy xuống nhà.
“Khải ơi…anh đâu rồi.”
Vương Duệ ngồi ở sofa nhìn thấy Vương Nguyên ở trên lầu chạy xuống thì lên tiếng.
“Bảo bối đi từ từ thôi, anh Tuấn Khải ra ngoài rồi.”
Vương Nguyên đi đến sofa ngồi xuống, cậu nhìn Vương Duệ nhăn mặt nói.
“Vương Duệ anh đáng ghét.”
Vương Duệ nghe Vương Nguyên mắng thì nhíu mày, đứa nhỏ này lại làm sao đây?
“Em phát điên gì vậy?”
Vương Nguyên lườm Vương Duệ không trả lời, cậu lấy điện thoại ra gọi điện cho Vương Tuấn Khải.
“Khải.”
[Hửm? Sao vậy?]
“Anh đi đâu vậy?”
[Anh có chút việc, em tự mình chơi một chút đi.]
“Vương Duệ mắng em.”
Vương Duệ phía đối diện nghe Vương Nguyên mách lẽo với Vương Tuấn Khải thì cứng người, đứa nhỏ này học đâu ra cái thói này vậy chứ?
[Hửm? Em làm gì để cho nó mắng em?]
“Em không có làm gì hết, vừa ngủ dậy Vương Duệ đã mắng em.”
[Để anh về giúp em đánh nó.]
“Vâng, khi nào thì anh về?”
[Bây giờ anh về đây.]
“Vậy em tắt máy nhé, anh lái xe cẩn thận.”
Vương Nguyên nói xong thì tắt máy rồi tùy tiện ném lên bàn. Vương Duệ ngồi đối diện nhìn đưa nhỏ kia thì nỗi cáu mà mắng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-khai-nguyen-bao-boi-cua-ong-trum/3573596/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.