Chương trước
Chương sau
Mã Gia Kỳ lái xe đến khu nhà hoang phía đông thành phố thì dừng lại, ở phía sau xe của Vương Lâm cũng dừng lại. Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm rời khỏi xe, Vương Lâm cũng ra bên ngoài nhìn Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm nghi hoặc nói.

“Hai người đưa tôi đến đây làm gì?”

Mã Gia Kỳ hất mặt vào bên trong nói.

“Vào trong rồi nói.”

Mã Gia Kỳ nói xong thì nắm tay Đinh Trình Hâm đi vào trước. Vương Lâm cũng chẳng ngần ngại mà theo chân hai người đi vào. Bên trong, mấy người Tống Văn Gia tùy tiện đứng trong đó, dưới đất còn có 2 tên đàn em của Bang L. Vương Lâm vừa nhìn thấy hai tên đàn em của mình máu me đầy người nằm trên đất thở thoi thóp thì nhíu mày.

“Các người đây là có ý gì?” Vương Lâm nghiến răng nghiến lợi hỏi.

“Tôi cũng chẳng có ý gì, nhưng cũng nói cho Vương Đại Thiếu Gia của Vương Gia như anh biết một chuyện. Đừng động vào giới hạn của Hắc Bang.” Diêu Cảnh Nguyên thong dong nói, ánh mắt còn có ý trào phúng nhìn về phía Vương Lâm.

“Giới hạn của Hắc Bang?” Vương Lâm nhíu mày hỏi.

“Vương Lâm, chắc anh không biết nhỉ? Nhị Thiếu Gia của Vương Tộc Vương Nguyên, người mà anh đêm qua trong buổi đấu giá đã lén cho một lượng thuốc độc vào trong nước chính là giới hạn tối cao của Hắc Bang chúng tôi!” Lý Thiên Trạch nghiến răng nói.

Nếu không phải lúc sáng Lý Thiên Trạch kịp thời phát hiện rồi âm thầm xử lý thì nói không chừng bây giờ Vương Nguyên đang nôn ra máu mà cấp cứu ở bệnh viện rồi. Lý Thiên Trạch không dám để Vương Tuấn Khải biết đành âm thầm nói với mấy người Diêu Cảnh Nguyên thêm một bước vào kế hoạch của Vương Tuấn Khải. Nếu không để Vương Tuấn Khải biết chuyện Vương Nguyên trúng độc liền phát điên thì lúc đó bọn họ đều chết chắc.

Vương Lâm nhìn người của Hắc Bang một lượt, luận gia thế, luận tài năng bọn họ đều hơn hẳn hắn, ngay cả Đinh Trình Hâm cũng không ngoại lệ.

“Vậy nên các người đưa tôi đến đây là vì Vương Nguyên?”

Mã Gia Kỳ nhếch môi ném một tập tài liệu vào người Vương Lâm. Vương Lâm chụp lấy rồi cũng mở ra xem đầy khó hiểu. Vương Lâm nhìn trên tập tài liệu là giấy xét nghiệm ADN, bên trên còn viết tên anh và Kiều Lục Hi thì chết đứng. Vương Lâm tay cầm bản ADN rung rẫy nhìn về phía Mã Gia Kỳ nói.

“Chuyện này là sao? Tại sao lại như thế này?”

“Vương Lâm, anh lớn hơn tôi 3 tôi, và lớn hơn anh ba 1 tuổi. Anh là anh hai tôi, là cùng 1 người mẹ sinh ra.” Đinh Trình Hâm nói.

Tuy lúc đầu Đinh Trình Hâm biết được chuyện này cũng không thể nào tin nó là sự thật được. Nhưng Mã Gia Kỳ nói với Đinh Trình Hâm, bí mật của Vương Gia vào những năm đó vẫn còn đang điều tra. Đinh Trình Hâm lúc đó tuy không chấp nhận sự thật nhưng kết quả của Mã Gia Kỳ điều tra hoàn toàn không có sai sót, hơn nữa Dịch Dương Thiên Tỉ cũng tham gia vào nên việc này dù Đinh Trình Hâm không chấp nhận cũng phải tin nó là sự thật.

“Đinh Trình Hâm, cậu điều tra cả Vương Gia sao?” Vương Lâm nghi ngờ nhìn Đinh Trình Hâm hỏi.

“Haha, tôi điều tra Vương Gia thì làm sao? Vương Lâm anh cũng giống tôi thôi, anh đừng nói anh không điều tra về tôi, không điều tra về mẹ, còn có vụ tai nạn 4 năm trước của anh Tuấn Khải.” Đinh Trình Hâm cười lên nói.

Vương Lâm nhìn Đinh Trình Hâm cười như vậy thì cũng thở dài, phải Vương Lâm từng điều tra về Vương Gia nhưng mọi thứ đều không có kết quả.

“Vậy nên, mục đích lần này của các người là gì?” Vương Lâm hỏi.

“Giao thuốc giải độc trong người của Cậu Chủ cho tôi.” Vũ Phong lạnh nhạt nói.

“Vũ Phong, cậu và Đinh Trình Hâm dung túng cho Vương Nguyên làm bậy ở bên ngoài không thấy có lỗi với Tuấn Khải sao?” Vương Lâm nhíu mày nói.

“Vương Lâm, đó là chuyện của chúng tôi anh đừng xen vào. Còn nữa, anh Vương Nguyên không phải là người anh có thể tùy ý sỉ nhục.” Đinh Trình Hâm nói.

Vương Lâm nhìn Đinh Trình Hâm nhíu chặt mày nhưng rồi cũng đưa thuốc giải cho Vũ Phong.

“Đây là thuốc giải, uống vào trong 2 giờ đồng hồ sẽ hồi phục.” Vương Lâm nói.

Vũ Phong nhận lấy thuốc giải từ tay của Vương Lâm liền rời đi trước. Sau khi Vũ Phong rời đi, Tống Văn Gia mới lạnh nhạt nhìn Vương Lâm nhướn mày nói.

“Người của Bang L lần này tôi cho anh đem đi, nhớ rõ giới hạn của Hắc Bang và cũng nên nhớ rõ bản thân anh cần làm gì. Vương Lâm, anh Tuấn Khải hay Trình Hâm ai cũng là em ruột của anh cả, làm thế nào không cần tôi phải nói nữa chứ?”

Vương Lâm nhìn Tống Văn Gia gật đầu, mấy người Tống Văn cũng rời khỏi. Riêng Mã Gia Kỳ trước khi rời đi thì nói.

“Chuyện anh cần làm đều nằm trong tay anh. Đừng tự tiện điều tra về Hắc Bang, nếu không hậu quả anh không gánh nỗi.”

Vương Lâm nhìn bóng dáng cao ngạo của mấy người Mã Gia Kỳ rời đi thì cũng rơi vào trầm tư. Vương Nguyên có lên quan mật thiết với Hắc Bang, ngay cả Đinh Trình Hâm và Vũ Phong theo Vương Tuấn Khải nhiều năm như vậy đều có liên quan đến Hắc Bang. Càng nghĩ Vương Lâm càng cho rằng mấu chốt của mọi việc đều nằm trên người của Vương Nguyên.

Vương Lâm thôi không suy nghĩ nữa, hắn đỡ 2 tên đàn em ra xe rồi quay về Bang L xử lý vết thương, dù sao thì bộ dạng của bọn họ bây giờ cũng rất thảm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.