Vương Nguyên về đến nhà đã là 13 giờ hơn, vừa vào nhà đã thấy Vương Tuấn Khải đang ngồi ở sofa với chiếc máy tính, bên cạnh còn có mấy tệp văn kiện thì cũng chạy đến chỗ anh.
“Em về rồi.” Vương Nguyên ôm lấy cách tay Vương Tuấn Khải nói.
Vương Tuấn Khải dời mắt khỏi màng hình máy tính, anh ôm Vương Nguyên đặt vào lòng mình ôn nhu hỏi.
“Đi chơi như thế nào? Vui không?”
“Vui á, em đi với Thiên Tỉ. À, lúc em đến tìm Thiên Tỉ có gặp mặt cha anh á.”
“Hửm? Vậy ông ấy có làm khó em không?” Vương Tuấn Khải nhéo lẹ đầu mũi cậu hỏi.
“Ưm…không có nha. Ông ấy xin lỗi em nhưng em không có bỏ qua, em mới không có dễ dàng tha thứ cho bọn họ.” Vương Nguyên cười nói.
“Ừm, đi lên phòng ngủ một chút đi. Để anh giải quyết đống công việc này xong sẽ lên với em.”
“Vâng, vậy anh làm việc đi.”
Vương Nguyên nói xong thì hôn anh một cái rồi cũng trèo xuống khỏi người anh mà lên phòng nghỉ ngơi một chút, đi chơi cả ngày cậu cũng buồn ngủ lắm rồi.
Vương Tuấn Khải giải quyết công việc xong đã là 16 giờ hơn. Anh cất máy tính và văn kiện đi rồi cũng lên phòng xem thử Vương Nguyên đã thức giấc chưa. Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng mở cửa đi vào, anh nhìn Vương Nguyên vẫn đang còn ngủ thì cũng đi đến bên cạnh ngồi xuống nhìn cậu ngủ.
Vương Tuấn Khải đưa tay vuốt nhẹ lên mặt cậu, anh khẽ cười gọi.
“Bé cưng, thức dậy được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-khai-nguyen-bao-boi-cua-ong-trum/3573585/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.