Sau khi Vương Nguyên ngồi yên ắng trên ghế rồi cũng nhìn sang Vương Tần và Vương Lâm lên tiếng.
"Vương Lão Thái Gia, Vương Đại Thiếu Gia. Cháu là Vương Nguyên."
"Không cần khách sáo, dù sao cũng là người một nhà mà." Vương Tần cười nói.
"Đã dùng bữa rồi chưa?" Vương Tuấn Khải xoa đầu Vương Nguyên hỏi.
"Đã dùng qua, nhưng không có khẩu vị ăn không nhiều." Vương Nguyên gật đầu nói.
"Thế còn thuốc, đã uống rồi chưa?" Vương Tuấn Khải nhướn mày nói.
"Đã uống rồi." Vương Nguyên nói.
Lúc này Vương Duệ mới chú ý đến tay của Vương Nguyên đang quấn vải băng trắng thì vội cầm lên hỏi.
"Bảo bối tay em làm sao vậy? Sao lại bị thương?"
"Aaa, anh hai đau em, thả tay." Vương Nguyên vì bị Vương Duệ nắm chặt tay mà đau đến muốn khóc.
Vương Duệ cũng biết mình đã mạnh tay nên Vương Duệ cũng thức thời buông ra. Vương Tuấn Khải trừng mắt nhìn Vương Duệ, anh nâng tay Vương Nguyên lên nhẹ nhàng xoa lên.
"Vương Duệ em muốn chết à dám làm đau em ấy?" Vương Tuấn Khải nói.
"Anh cáu cái gì? Em cũng chỉ là vì lo cho bảo bối thôi. Hơn nữa, khi ở với em bảo bối nào có bị thương tại sao đến ở với anh liền bị thương rồi?" Vương Duệ khó chịu nói.
"Dừng, hai anh đủ rồi đó. Em không sao, hơn nữa vết thương là em bất cẩn ra ngoài chơi mới bị thương. Còn nữa, Vương Lão Thái Gia và Vương Đại Thiếu Gia còn ở đây hai anh cãi nhau cái gì?" Vương Nguyên phát cáu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-khai-nguyen-bao-boi-cua-ong-trum/3573559/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.