Vương Tuấn Khải rời khỏi Vương Gia đến Bệnh Viện Trung Ương cùng với Vương Tần. Mỗi tháng một lần Vương Tuấn Khải đều phải cùng Vương Tần đi kiểm tra sức khỏe, còn cả tình hình của đôi chân kia.
Thật ra Vương Tần vẫn vì anh mà tìm kiếm danh y khắp các nơi đến, đã 4 năm nay rồi ông vẫn còn kiên trì đến việc chữa khỏi chân cho anh.
"Ông nội, sẽ không có cách đâu. Ông đừng lãng phí thời gian cho cháu nữa." Vương Tuấn Khải thở dài nói.
"Ông không bỏ cuộc thì con bỏ cuộc cái gì? Chúng ta cứ đến thử xem sao, nếu bọn họ thật sự chữa được thì sao?" Vương Tần nói.
Nhìn thái độ cứng rắn kia của Vương Tần Vương Tuấn Khải cũng hết cách, anh thở dài trầm giọng nói.
"Ông ơi đã 4 năm rồi, 4 năm qua cứ chạy tới chạy lui thử đủ mọi cách vẫn chưa đủ sao ông?"
Vương Tần nhìn vẻ mặt bất lực chản nản của Vương Tuấn Khải cũng hết cách. Nhưng ông biết Vương Tuấn Khải không phải là từ bỏ cách trị đôi chân kia mà là do thử quá nhiều lần không có tác dụng nên anh mới nản chí mà từ bỏ. Nhưng ông nào có biết Vương Tuấn Khải là đang giả vờ?
"Tuấn Khải, chúng ta thử thêm một lần nữa nếu như không được thì không cần thử nữa." Vương Tần nói.
Vương Tuấn Khải không đáp lời, anh quay sang cửa sổ yên lặng nhìn ngắm khung cảnh xung quanh. Thật ra, anh đối với sự quan tâm lo lắng này của Vương Tần rất biết ơn cũng rất có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-khai-nguyen-bao-boi-cua-ong-trum/3573553/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.