Khi xe Lục Quân Lễ đến, bên ngoài căn nhà đã có một đám cấp dưới vây quanh, một góc tòa nhà bị nổ, gạch đá rơi rớt, mùi vị còn sót lại, dưới đất cũng có không ít vỏ trứng.
Bên ngoài có tổng cộng tám cỗ thi thể.
“Còn hai người sống, đã bị thương, đang ở trong sân.” Cấp dưới do dự một chút, rồi báo cáo, “Còn một người đã chạy thoát, hình như là cùng một người với lần trước, chạy rất nhanh, chúng tôi đã đuổi một lúc nhưng không thấy người, tìm kiếm khắp nơi cũng không thấy.”
“Có thấy cảnh trưởng Diệp không?” Lục Quân Lễ hỏi.
Mọi người đều lắc đầu.
Lục Quân Lễ trực tiếp đi xem người sống sót, hai người một người bị thương ở chân, một người bị thương ở vai. Thấy Lục Quân Lễ, ánh mắt đều mang theo sự kháng cự, quật cường quay đi không nhìn anh.
Đám cấp dưới lập tức giữ chặt mặt hai người, để bọn họ đối diện với Lục Quân Lễ.
“Ai?” Lục Quân Lễ chỉ hỏi một từ.
Bọn họ đều không nói.
Lục Quân Lễ đeo găng tay trắng, ấn lên chân của một tên đánh lén, vừa khéo chân người này có vết thương do súng, vốn dĩ vết thương đang chảy máu, nhìn cái ấn có vẻ nhẹ nhàng, lại đau đến mức tên này mặt mày nhăn nhó, kêu la thảm thiết.
Tên đánh lén bị thương ở vai nhìn thấy cảnh này, sợ đến mức cơ thể run rẩy.
“Còn không nói sao.” Lục Quân Lễ đứng dậy, mặc áo khoác blouse do cấp dưới mang đến, từ trong túi lấy ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-dan-quoc-tat-ca-phan-dien-deu-so-co-khoc/3698881/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.