Diệp Mạn Lâm nheo mắt cười, “Anh cả cũng rất tốt mà.”
“Thế nào, có phải đã coi trọng rồi không?” Lục Quân Lễ cũng cười nhìn Diệp Mạn Lâm, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa sự dò xét nguy hiểm.
“Thích thật thì không dễ nói ra đâu, anh cả của anh chỉ đang đùa thôi, em còn nhận ra, anh lại không nhận ra sao?” Thời điểm trở về Diệp Mạn Lâm bảo Lục Quân Lễ dừng lại ở Đức Phúc Ký, cô muốn mua một hộp điểm tâm để mang về.
Lục Quân Lễ vội hỏi Diệp Mạn Lâm có phải vừa rồi tiệc không ăn no không.
“Không, đây là để tặng người khác, em có một cấp dưới rất thích ăn điểm tâm, vừa lúc đi qua nên mua cho cậu ta một hộp.”
“Em thế này là thấy anh không ăn được giấm chua của anh cả, nên muốn cho anh thêm chút gì đó?” Lục Quân Lễ liếc nhìn Diệp Mạn Lâm, bảo tài xế nhớ dừng ở Đức Phúc lâu.
Diệp Mạn Lâm biết anh đang đùa, cũng không phản bác, chỉ trộm mỉm cười.
Sau khi đến Đức Phúc lâu, Diệp Mạn Lâm lấy một hộp điểm tâm, Lục Quân Lễ cũng lấy hai hộp.
“Anh cũng tặng người khác à?” Diệp Mạn Lâm hỏi.
“Không phải, là không có ai, anh tự mua hai hộp để ăn.” Lục Quân Lễ lấy luôn hộp điểm tâm trong tay Diệp Mạn Lâm, một mình xách ba hộp điểm tâm lên xe.
Có lẽ vì về nhà, hôm nay Lục Quân Lễ đi xe kiểu bình thường, loại xe thường thấy trên phố, không lái chiếc mới nhất của anh.
Khi xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-dan-quoc-tat-ca-phan-dien-deu-so-co-khoc/3698880/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.