Thời điểm Diệp Mạn Lâm từ cục cảnh sát trở về nhà, thấy một chiếc ô tô quen thuộc. Nó rất cũ, kiểu dáng của mười năm trước.
Diệp Mạn Lâm nhìn qua cửa kính, thấy có một người ngồi trong xe. Cô lập tức nhíu mày, quay người định đi.
“Con định đi đâu vậy?” Diệp Thanh Sơn từ trên xe bước xuống, dùng gậy đánh mạnh xuống mặt đất.
Diệp Thanh Sơn mới chỉ hơn bốn mươi tuổi, sức khỏe rất tốt, cầm gậy chỉ để thể hiện sự trưởng thành và uy nghi, nhưng Diệp Mạn Lâm không nghĩ như vậy.
Diệp Mạn Lâm quay lại, hơi cúi chào, “Cha.”
“Con còn nhận cha là cha sao, hả?” Diệp Thanh Sơn tức giận chất vấn.
“Chưa bao giờ nói không nhận, nhưng cha chê con làm mất mặt, nên đã đuổi con ra khỏi nhà.” Diệp Mạn Lâm cúi đầu không nhìn Diệp Thanh Sơn, nhưng miệng không chịu khuất phục.
“Đó chẳng phải vì con đã làm nhiều việc đại nghịch bất đạo sao.”
“Làm cảnh sát là đại nghịch bất đạo, hay từ hôn là bất đạo? Con làm những việc này có hại cho ai, hay khiến người khác đói bụng?”
“Cái đứa bất hiếu, ngỗ nghịch.” Diệp Thanh Sơn ghét nhất việc Diệp Mạn Lâm cãi lại, ông giơ gậy lên định đánh, Diệp Mạn Lâm chỉ nhìn ông không nhúc nhích.
Tài xế thấy vậy, vội vàng ngăn Diệp Thanh Sơn lại.
Diệp Thanh Sơn và Diệp Mạn Lâm nhìn nhau hai giây, sau khi nghe tài xế khuyên nhủ, ông tức giận ném gậy đi.
“Những chuyện trước đây có thể không tính với con, bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-dan-quoc-tat-ca-phan-dien-deu-so-co-khoc/3688174/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.