Lương Định Tư lúc này chạy đến thông báo với Diệp Mạn Lâm, tinh thần của Lữ Nhị Oa đã hồi phục nhiều. Diệp Mạn Lâm bảo Tề Phong trông chừng bọn họ, chỉ cần không đánh c.h.ế.t người là được, cô thì bảo Lục Quân Lễ đi kiểm tra tình hình sức khỏe của cậu bé.
Diệp Mạn Lâm và Lương Định Tư đợi ở bên ngoài.
Không lâu sau, họ nghe thấy tiếng mẹ Lữ Nhị Oa ở bên trong la hét, chửi Lý Đại Chí là súc sinh, mất hết lương tâm. Chẳng bao lâu sau, âm thanh nhỏ lại, có lẽ do sự khuyên nhủ của Lục Quân Lễ đã có hiệu quả.
Việc này truyền ra ngoài không tốt, đặc biệt là ở một thôn nhỏ như thế này, tin tức lan truyền rất nhanh. Đứa trẻ mới chỉ mười tuổi, tương lai phía trước còn một đoạn rất dài, Diệp Mạn Lâm nghĩ rằng việc này nếu có thể giữ bí mật thì tốt nhất vẫn nên giữ bí mật.
Chờ một lúc, Lục Quân Lễ ra ngoài, gật đầu với Diệp Mạn Lâm, rồi nói với cô: “Nơi đó có vết thương, sự kích thích về tinh thần càng lớn. Sau này tôi sẽ để bệnh viện cử người mang thuốc đến cho cậu bé. Phụ huynh của cậu bé đã biết được sự việc này nghiêm trọng, cũng hy vọng cô có thể giúp giữ bí mật.”
Tề Phong nghe vậy không nhịn được than thở: “Nhưng trong thôn còn ba gia đình nạn nhân khác, sợ rằng người biết chuyện nhiều, bí mật này không giữ được.”
“Chỉ cần đơn giản giải thích tình hình vụ án, đừng nói quá sâu, người đã chết, đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-dan-quoc-tat-ca-phan-dien-deu-so-co-khoc/3688173/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.