“Tôi về hiện trường vụ án trước.”
Thẩm Tề Đồng gọi cô lại, “Bốn ngày trước Lục Quân Lễ gọi điện, nói cô bị va vào đầu, nhưng không nói rõ làm sao bị thương, rốt cuộc là chuyện gì?”
Diệp Mạn Lâm nghe Lục Quân Lễ nói mình bị va đầu, đoán rằng anh sợ cô bị chuyện sét đánh gây ra dư luận gì. Cách xử lý này thật sự đã gây cho cô không ít rắc rối.
“Không có gì, chỉ là ngã mạnh một cái thôi.” Diệp Mạn Lâm gật đầu với Thẩm Tề Đồng, rồi quay người tạm biệt.
Khi Diệp Mạn Lâm ngồi xe kéo trở lại hiện trường vụ án, Lục Quân Lễ đã khám nghiệm xong thi thể. Miêu Nhị Thanh đã dẫn người khiêng t.h.i t.h.ể đi.
Tề Phong thì đứng xa xa, lặng lẽ quan sát Lục Quân Lễ. Tuy anh không nói gì, nhưng Diệp Mạn Lâm biết, chắc chắn trong lòng thằng nhãi đang chửi mắng một đống thứ.
“Sao anh lại tự mình đến đây?” Diệp Mạn Lâm khi rơi vào đường cùng chỉ nghĩ đến Lục Quân Lễ, nên trên giấy ghi nhờ anh giúp tìm một bác sĩ đến.
“Loại chuyện pháp y này đâu phải ai cũng làm được, thời điểm tôi học y khoa có học qua cái này. Nhưng mà nợ tình cảm này ngày càng nhiều, tôi còn lo cho cô không trả nổi.”
Sau đó Lục Quân Lễ nghiêm mặt, nói với Diệp Mạn Lâm về kết quả khám nghiệm tử thi.
“Nạn nhân nam ít nhất đã c.h.ế.t một tháng rưỡi, nạn nhân nữ c.h.ế.t vào đêm qua. Cả hai đều không có phản ứng sống trước khi bị đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-dan-quoc-tat-ca-phan-dien-deu-so-co-khoc/3688154/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.