Khương Tố Oánh lúc này mới có thể cúi đầu nhìn xuống ngực, phát hiện ra một chiếc ghim n.g.ự.c đang nặng trĩu. Cô nhìn kỹ khuôn mặt của người phụ nữ phương Tây được khắc, ban đầu chỉ thấy quen quen. Nghĩ kỹ lại, cô hiểu ra.
Hóa ra Liêu Hải Bình đang trả lại vật cho chủ cũ.
Trong khoảnh khắc đó sau lưng Khương Tố Oánh co lại, lạnh toát, nổi lên một tầng mồ hôi lạnh.
Cô không hỏi đối phương làm sao có được chiếc ghi này, thậm chí nhận ra tại sao lời thú nhận thẳng thắn trước đó của mình lại vô ích.
Không cần thiết nữa.
— Bởi vì không sợ kẻ trộm tới lấy, chỉ sợ kẻ trộm nhớ mãi, càng đáng sợ hơn là kẻ trộm không biết vì lý do gì, mà đã nhớ mãi ba năm.
Trong những ngày bị nhốt kia, Khương Tố Oánh đã không ít lần suy nghĩ về ý định ban đầu của Liêu Hải Bình là cái gì. Suy nghĩ mãi cũng không hiểu — sao có thể vì để xử phạt người khác, lại phải hứa hôn với người khác, đánh đổi cả phần đời còn lại của mình?
Nhưng giờ nhìn lại, mọi giao dịch, mọi xử phạt, đều chỉ là cái cớ. Người ta đã bày sẵn một cái bẫy, đợi cô tự chui đầu vào.
Khương Tố Oánh nghĩ thông điều này, gần như không thể duy trì vẻ thân thiện mà mình đã cố gắng tạo ra.
Liêu Hải Bình không dễ đối phó, cô biết, trước khi đến cũng đã chuẩn bị tâm lý. Nhưng khi thực sự đối mặt, cô mới biết sức ép này thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-dan-quoc-phong-cot/3727063/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.