Trong phòng khách im lặng một chút.
Liêu Hải Bình nhìn lão Tôn mặt mày đắc ý, càng không vừa mắt.
“Đi rót chút trà đến.” Hắn nhẹ giọng nói.
Không cần Nhị gia ra lệnh, lão Tôn đã chuẩn bị rời đi — Ngưu Lang và Chức Nữ đã gặp nhau, quạ nối cầu lưu lại làm gì, thật là vướng bận
Trước khi ông ta đi còn đặc biệt khép cửa lại, lại dặn dò những người hầu trong sân không được lại gần căn phòng nhỏ, để lại một khoảng thời gian cho Nhị gia và cô Khương ở riêng, qua một lát mới vào rót nước.
Sau khi bận rộn một hồi, cả người lão Tôn vui vẻ. Linh hồn như muốn nhảy ra khỏi cơ thể, vỗ vỗ vai mình, tự khen: “Lão Tôn, làm tốt lắm!”
Trong phòng chỉ còn lại Liêu Hải Bình và Khương Tố Oánh.
Liêu Hải Bình lau sạch mực trên bút, rơi xuống nghiên mực, rồi bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì?”
Hắn tự nhận xét dựa theo những cuộc giao tiếp trước đó, Khương Tố Oánh chủ động đến gặp hắn, thậm chí được ông Khương cho phép ra ngoài, chắc chắn là có chuyện quan trọng cần nói.
Khương Tố Oánh kéo ghế ngồi xuống: “Không phải Nhị gia đã nói, vài ngày nữa sẽ gặp lại tôi sao?”
Giọng điệu tự nhiên, pha trộn một chút ý nghĩa như đang tâm sự việc nhà. Nếu đi sâu vào, có vẻ như còn chứa đựng chút trách móc.
— Liêu Hải Bình nói mà không đến, khiến người ta phải chờ đợi.
Cảnh tượng như những người bạn cũ ôn chuyện, rất thân thiết và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-dan-quoc-phong-cot/3727062/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.