“Nhà họ Liêu là người có tiếng tăm, chúng ta không thể đắc tội. Hơn nữa, con bé hai gả qua đó làm vợ lớn cũng không chịu thiệt.” Ông Khương đã nói như vậy.
Đại để con gái cũng chỉ là một món hàng, không bị lỗ vốn là được.
Bà Khương đã nhào vào trong Phật đường khóc một trận, cũng đã nghĩ thông. Không ngậm bồ hòn làm ngọt, thì còn có thể làm gì? Tốt xấu gì đã gả qua đó, cũng coi như giữ được danh tiếng.
Trong sách kinh viết rằng, cuộc sống trôi nổi đều là do duyên phận mà ra, con cháu tự có phúc của con cháu.
Nói thì nói như vậy, nhưng khi nhắc đến chuyện không danh giá này, giọng của mẹ vẫn run rẩy: “Nhà họ Liêu còn mạnh hơn nhà họ Lâm cả trăm lần, chị hai con cũng đồng ý, chuyện với Lâm Cận Sinh thì đừng nhắc lại nữa.”
Trong phòng khách yên tĩnh không một tiếng động.
Khương Tố Oánh mơ hồ nhìn mẹ mình với vẻ mặt nhẫn nhịn, rồi nhìn anh trai im lặng, chỉ cảm thấy hoang đường cực kỳ.
Thế đạo này làm sao vậy?
Dám giữa ban ngày ban mặt mà cướp người, không còn luật pháp nữa sao?
“Con không tin, sẽ luôn có chỗ để nói lý lẽ.” Cô run rẩy nói, đẩy ghế đứng dậy.
Bốp.
Anh cả vỗ một cái trên bàn gỗ lim: “Ngồi xuống cho anh.”
Anh cả nghĩ người làm anh như cha, hiện giờ cha không có ở đây, nên tự phải có dáng vẻ của một người anh, nhắc nhở đứa em gái không hiểu chuyện:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-dan-quoc-phong-cot/3727029/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.