Chương trước
Chương sau
“Nhà họ Liêu là người có tiếng tăm, chúng ta không thể đắc tội. Hơn nữa, con bé hai gả qua đó làm vợ lớn cũng không chịu thiệt.” Ông Khương đã nói như vậy.

Đại để con gái cũng chỉ là một món hàng, không bị lỗ vốn là được.

Bà Khương đã nhào vào trong Phật đường khóc một trận, cũng đã nghĩ thông. Không ngậm bồ hòn làm ngọt, thì còn có thể làm gì? Tốt xấu gì đã gả qua đó, cũng coi như giữ được danh tiếng.

Trong sách kinh viết rằng, cuộc sống trôi nổi đều là do duyên phận mà ra, con cháu tự có phúc của con cháu.

Nói thì nói như vậy, nhưng khi nhắc đến chuyện không danh giá này, giọng của mẹ vẫn run rẩy: “Nhà họ Liêu còn mạnh hơn nhà họ Lâm cả trăm lần, chị hai con cũng đồng ý, chuyện với Lâm Cận Sinh thì đừng nhắc lại nữa.”

Trong phòng khách yên tĩnh không một tiếng động.

Khương Tố Oánh mơ hồ nhìn mẹ mình với vẻ mặt nhẫn nhịn, rồi nhìn anh trai im lặng, chỉ cảm thấy hoang đường cực kỳ.

Thế đạo này làm sao vậy?

Dám giữa ban ngày ban mặt mà cướp người, không còn luật pháp nữa sao?

“Con không tin, sẽ luôn có chỗ để nói lý lẽ.” Cô run rẩy nói, đẩy ghế đứng dậy.

Bốp.



Anh cả vỗ một cái trên bàn gỗ lim: “Ngồi xuống cho anh.”

Anh cả nghĩ người làm anh như cha, hiện giờ cha không có ở đây, nên tự phải có dáng vẻ của một người anh, nhắc nhở đứa em gái không hiểu chuyện: “Chuyện này mà tuyên truyền ra ngoài, chị hai em sau này làm sao mà sống nổi hả.”

“Đúng là như vậy.” Mẹ phụ họa, xoay vòng chuỗi hạt trên cổ tay, niệm một câu “A Di Đà Phật”.

Ánh mắt của bà lướt qua trên người Khương Tố Oánh, lại khuyên: “Chuyện của chị gái con đã thành kết cục đã định, đừng quan tâm tới nữa. Về phân con, tuổi không còn nhỏ nữa, mãi kéo dài cũng không phải là cách.”

Khương Cảnh Thái đồng tình: “Trước kia được cô nuông chiều cũng liền thôi, giờ đã trở về, không bằng kiềm chế lại, sớm tìm một gia đình tốt mà gả đi.”

Bữa ăn này không còn cách nào ăn nổi nữa.

Khương Tố Oánh nghẹn lại một hơi trong ngực. Đám người này đều không thể nói lý, bọn họ đều điên cả rồi.

Cô buông bát, quay người định đi.

“Quay lại!” Khương Cảnh Thái ở phía sau kêu lên.

“Thôi, thôi.” Mẹ nói.



Vú nuôi đã đi lên theo, sợ cô ba lại làm ra chuyện dại dột. Có vẻ như tạm thời không thể rời khỏi nhà được, Khương Tố Oánh đành lên lầu, khóa mình trong phòng tắm của gian phòng.

Nước trong bồn sôi sùng sục, bốc lên một đám hơi trắng. Cô ngồi bên bồn tắm, thân thể chìm vào trong, nhưng không cảm thấy đau rát.

Đây chính là ngôi nhà mà cô đã mong mỏi trở về sao?

Mẹ ngày ngày ăn chay lễ Phật, chỉ muốn làm Bồ Tát sống. Cha thì coi con gái như một món hàng, bán đi không lỗ vốn là được. Anh trai thì nhát gan dè dặt, bên ngoài không dám nói nhiều, ở nhà thì lại tỏ ra quyền uy.

Một đám người thấy người thân rơi vào chốn đê tiện, cũng không có cách nào, chỉ định cắn răng nuốt vào.

Ngôi nhà này từ gốc rễ đã bị mục nát.

Ngón chân của Khương Tố Oánh đặt trên nền gạch co lại, móng chân sơn đỏ chói mắt. Nước nóng trong bồn tắm đã đầy, sắp tràn ra ngoài. Hơi nước bốc lên, chạm vào da thịt mềm mại của cô, khiến cô rùng mình một cái.

Cô vặn vòi nước lại, bước vào trong, ngâm mình dưới nước. Cục u nhỏ trên trán bị nước chạm vào, hơi đau một chút, nhưng không ảnh hưởng đến dòng suy nghĩ của cô.

Nói cho cùng, cô vẫn còn tâm tính trẻ con, nỗi sợ hãi và phẫn nộ đều rất nông cạn, chỉ thoáng cái đã qua. Ngược lại, một ý nghĩ mạnh mẽ xuất hiện, mang theo chút táo bạo và bốc đồng của tuổi trẻ.

— Không được, không thể cứ trơ mắt đứng nhìn chị hai chịu khổ.

Nếu không thể trông cậy vào người khác, thì Khương Tố Oánh phải ra mặt cho chị hai.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.