Sỡ dĩ Khương Tố Oánh biết Lâm Cận Sinh, chính là chị hai đã nói với cô.
Ba năm trước khi trở về, có một đêm cô và chị hai cùng đi lễ cho người cô đã qua đời. Trong chùa không đủ chỗ, hai người ngủ chung một chỗ. Giường được đốt ấm áp, làm cả người như bánh bao nướng, hai gương mặt đều đỏ rực.
Ni cô ở bên cạnh ngáy khò khò, hai chị em cứ thế đầu kề đầu, thì thầm nói chuyện riêng.
“Hôm nay có người đến lễ, em thấy hết chưa?” Chị hai hỏi.
Khương Tố Oánh buồn ngủ, dụi dụi mắt: “Chị nói ai?”
Người đến chia buồn quá nhiều, đi đi lại lại, cách bức rèm cô không nhìn rõ.
“Người mặc trường sam màu trắng ngà ấy.”
Khương Tố Oánh nhớ lại một chút: “Có phải là người trẻ tuổi khoảng hai mươi tuổi không? Tóc chải kiểu hiện đại.”
Hình như có một người trẻ tuổi mặc trường sam trắng, dung mạo lịch sự, từng cử chỉ đều rất lễ phép.
“Đúng, chính là anh ấy. Em thấy anh ấy thế nào?”
“Nhìn cũng khá đàng hoàng, người rất dễ gần.”
“Anh ấy tên là Lâm Cận Sinh, là con trai thứ của nhà dượng, vẫn đang đi học, nghe nói năm sau sẽ tốt nghiệp.”
Khương Tố Oánh nghe được một nửa, đột nhiên tỉnh táo, từ trên giường ngồi dậy: “Đợi đã — chị đang nói —”
“Suỵt.” Chị hai vội vàng kéo cô nằm xuống, “Đừng làm ồn sẽ đánh thức mấy ni cô.”
Khương Tố Oánh không chịu, cứ lắc chị ấy: “Nhanh, nhanh nói cho em nghe.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-dan-quoc-phong-cot/3727028/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.