Xe kéo dừng lại trước mặt, người đánh xe lau mồ hôi: “Quý bà quý cô, muốn đi đâu vậy?”
“Đến khách sạn Thân Giang.”
Hồ Oánh Oánh định lên xe, nhưng Hồ Mạn Mạn vẫn còn đang lề mề bên cạnh, chị ấy nén giận, kiên nhẫn hỏi: “Em gái ngoan, em lại sao vậy?”
“Chị cả, ông Dương là một ông trùm tài chính, em muốn tìm hai cuốn sách về tài chính, có thể… sẽ giúp ích.” Có thể kéo dài thời gian một chút cũng tốt, Hồ Mạn Mạn bình tĩnh lại.
Lí do thoái thác lần này thì khiến Hồ Oánh Oánh cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, cuối cùng cũng là người đã học hành, còn nghĩ đến việc bắt đầu từ đây, không uổng công đã hỗ trợ bao nhiêu năm: “Được, nhanh đi rồi về, chị sẽ ở đây đợi em.”
Hồ Mạn Mạn không nói dối, cô thực sự đã đặt hết hy vọng cuối cùng vào sách. Trong trường từng có một thầy giáo du học phương Tây trở về, thường nói kiến thức chính là sức mạnh, dù sao cũng thử vận may, cuối cùng cô đã quyết định đi tìm kiếm cơ hội qua sách.
Nhà sách lớn nhất Thượng Hải “Vi bảo thư cục” nằm ở một nơi cách Vinh Xương ký không xa.
Mặc bộ đồ này vào, trong nhà sách có không ít nam thanh niên nhìn về hướng cô, Hồ Mạn Mạn hơi đỏ mặt, cúi đầu đi vào trong nhà sách, nói là đến tìm câu trả lời, nhưng cô hoàn toàn không có đầu mối.
Cô lật ra một cuốn “Quốc Phú Luận”, vừa đọc vừa suy nghĩ.
“Có phải đây đều là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-dan-quoc-nu-phu-em-that-quyen-ru/3704353/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.