"Muốn giết tao không dễ đâu" Tưởng Huy Âm đột ngột rút súng ra bắn về hướng cậu
Tiếng súng đột ngột phát ra khiến những người có mặt tại đây điều giật mình, vì quá bất ngờ khiến họ không kịp phản ứng
Họ không biết Tưởng Huy Âm có được súng từ đâu, khi họ phản ứng kịp thì Tưởng Huy Âm đã nổ súng
Hắn vội đi đến chỗ cậu lo lắng hỏi "em không sao chứ"
Một dòng chất lỏng màu đỏ tươi nóng ấm từ người Thụy Vũ chảy ra, cậu nhìn bàn tay dính máu mà hoảng hốt trong lòng sợ hãi
"Papa đừng sợ Tiểu Vũ không sao" giọng nói nhỏ bé vang lên như cố an ủi cậu
"Papa đưa con đến bệnh viện"
"xin lỗi vì con mà những năm qua papa phải vất vả cực khổ như vậy" hơi thở của Thụy Vũ ngày càng yếu đi như cố nói với cậu những lời cuối cùng vậy
"Papa nên cảm ơn con mới phải, vì con đã đến với papa và cho papa hy vọng và động lực để sống đến hiện tại" cậu nước mắt trong vô thức mà rơi xuống
"Con yêu người, nhưng con không hy vọng kiếp sau sẽ làm con của người một lần nữa, không phải là vì con oán trách người, mà vì con sợ lại phải khiến người phải vất vả cực khổ vì con như hiện tại" Thụy Vũ biết nếu không có bản thân thì cậu đã không ngày đêm vất vả như vậy, và cũng không tiết kiệm đến mức ngay cả một chiếc áo ấm cũng không nỡ mua cho bản thân, những thứ tốt đẹp nhất cậu đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-dam-my-troi-buoc/3586817/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.