Chương trước
Chương sau
"Tới cũng nhanh đó" Tưởng Huy Âm nhìn cậu đang đứng đối diện

Ngay khi nhận được tin nhắn từ một số điện thoại lạ, cậu đã không nghĩ ngợi gì mà lập tức đến đây theo địa chỉ được gửi trong điện thoại

Khi cậu đến nơi này mới phát hiện nơi này là một ngôi nhà đã bị bỏ hoang từ lâu, khắp nơi vắng vẻ không một bóng người, hay là một ngôi nhà ở gần đây cũng không nhìn thấy, thật sự là một nơi hoang vu.

"Cô muốn gì? chỉ cần cô thả đứa trẻ đó ra cái gì tôi cũng có thể đồng ý với cổ" cậu nhìn Thụy Vũ đang ở trong tay cô ta trong lòng nôn nóng nói

"Nó có vẻ rất quan trọng với mày nhỉ, tạo muốn biết nó quan trọng với mày đến mức nào" nói rồi cô ta ném con dao xuống đất sau đó đá con dao về hướng cậu

"Nhặt con dao lên sau đó tự tay rạch gương mặt hiện tại của mày, nếu mày làm được tao sẽ suy nghĩ mà thả nó ra" Tưởng Huy Âm thật sự muốn hủy hoại gương mặt của cậu từ lâu, gương mặt quá đỗi xinh đẹp khiến người khác không khỏi đố kỵ, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu cô ta đã có suy nghĩ này chỉ là chưa có cơ hội ra tay

Cậu nhìn con dao dưới đất, cậu cúi người xuống cầm con dao lên, không một chút do dự nói "chỉ cần cô thả Thụy Vũ ra tôi sẽ làm như lời cô nói"

Thứ cậu quan tâm hiện tại đó là Thụy Vũ, Thụy Vũ hiện tại đang bị bệnh sức khỏe rất kém cần đến bệnh viện ngay

Ngay khi cậu đưa con dao lên mũi dao gần kề chạm vào mặt cậu, thì bỗng có một bàn tay nắm lấy tay cậu giữ chặtHắn giành lấy con dao trong tay cậu ném đi "em nghĩ làm theo lời cô ta nói thì cô ta sẽ tha cho đứa trẻ kia?"

Cậu im lặng trước câu hỏi của hắn, cậu biết chứ cậu hiểu rõ lời hắn nói,

nhưng ngoài làm theo lời cô ta muốn thì cậu thật sự không còn cách nào khác.

Người của hắn đã đi tìm khắp nơi và cuối cùng cũng đã tìm thấy Thụy Vũ đang ở đâu

Nhưng khi họ tìm thấy thì vẫn là chậm hơn cậu một bước, họ không biết tại sao cậu lại biết chỗ này mà đến còn nhanh hơn cả họ



Nhưng cuối cùng vẫn may là hắn đã đến kịp lúc, nếu không e là cậu sẽ...

"Lam Dung Ly không ngờ anh tìm thấy nơi này nhanh như vậy" Tưởng Huy Âm tay vút ve gương mặt nhỏ nhắn của Thụy Vũ cảm thán nói

Hắn nhìn Thụy Vũ đang bị uy hiếp hướng đối diện thì giật mình kinh ngạc, Thụy Vũ rất giống hắn hệt như bản sao thu nhỏ của hắn vậy, điều khiến hắn giật mình kinh ngạc không phải là ngoại hình mà là ánh mắt của Thụy Vũ

Ánh mắt kiên định không một chút sợ hãi, và khí chất trên người thật rất giống hắn khi hắn lúc còn nhỏ

"Thả đứa trẻ đó ra, nếu cô còn muốn sống" hắn nhìn Tưởng Huy Âm khí thế của một Alpha trội và pheromone cường hãn tỏa ra uy hiếp

Tưởng Huy Âm run rẩy trước khí thế và mùi pheromone cường hãn từ hắn, cố gắng bình tĩnh nói "muốn thả nó ra cũng được thôi, tôi cho anh hai lựa chọn 1 là Hàn Tư Niệm chết còn 2 là đứa trẻ này chết anh tự mình chọn đi"

Tưởng Huy Âm nhìn hắn cười khẩy có vài phần đắc ý như đang chờ xem kịch hay

Hắn đột ngột cười phá lên, tất cả mọi người có mặt tại đó điều ngơ ngác khó hiểu nhìn hắn

"Haha cô nghĩ bản thân đang ở thế thượng phong nên mới uy hiếp tôi? tôi sẽ lựa chọn nhưng tôi chọn cái thứ 3" nói rồi hắn đưa tay lên ra hiệu cho những người đang ẩn nấp

Tưởng Huy Âm bất ngờ sững sốt, trước hành động của hắn, không lâu sau Tưởng Huy Âm đã bị người của hắn trấn áp

Cậu chạy nhanh đến ôm lấy Thụy Vũ, tay tháo băng dính trên miệng Thụy Vũ ra, lo lắng hỏi "con có bị thương ở đâu không"

Thụy Vũ nhìn cậu lắc đầu mỉm cười, cậu chợt cảm thấy người Thụy Vũ rất nóng, đưa tay lên trán thì giật mình

Nóng quá sao lại sốt thế này, phải nhanh đưa thằng bé đến bệnh viện nếu không sẽ không tốt
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.