Tô An ngồi bất động trên ghế, ánh mắt trống rỗng hướng về phía cửa, nơi mà Ánh Nguyệt đang chầm chậm mở ra. Tim cậu vẫn đập nhanh, dù lý trí đã cố gắng cảnh báo rằng không nên mong đợi. Nhưng trái tim yếu đuối của cậu lại không thể kiềm chế nổi sự hi vọng mơ hồ, mong rằng sẽ nhìn thấy gương mặt quen thuộc, ánh mắt dịu dàng của Cố Thượng Lâm.
Cánh cửa mở ra, gió đêm lùa vào phòng lạnh lẽo. Đứng trước cửa là Cố Thượng Phong, không phải Cố Thượng Lâm mà Tô An hằng nhớ nhung. Cậu đột nhiên cảm thấy mọi hơi ấm trong cơ thể mình như bị hút sạch. Cố Thượng Phong nhìn cậu bằng ánh mắt sắc lạnh, môi nhếch lên đầy khinh bỉ. Gương mặt của hắn giống hệt Cố Thượng Lâm, nhưng lại thiếu đi sự ấm áp, sự dịu dàng mà cậu từng yêu. Thay vào đó, chỉ là sự lãnh đạm, một bức tường dày ngăn cách giữa hai người, không một chút tình cảm.
Cố Thượng Phong: "Tôi không ngờ cậu vẫn còn ngu ngốc đến mức này đấy, Tô An."
Cố Thượng Phong bước vào, giọng nói lạnh lùng như từng mũi dao đâm thẳng vào tim cậu.
Cố Thượng Phong: "Cậu đang đợi Thượng Lâm sao? Hừ! Đừng mơ tưởng nữa. Hắn ta sẽ không lại đâu."
Mỗi câu nói của Cố Thượng Phong như giáng thêm một đòn mạnh mẽ vào trái tim vốn đã rạn nứt của Tô An. Cậu muốn phản kháng, muốn nói rằng không phải như vậy, rằng Cố Thượng Lâm vẫn còn ở đâu đó trong con người này, nhưng miệng cậu không thể thốt ra lời nào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-dam-my-phuc-cua-ke-ngoc/3680113/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.