Nghe được tiếng hét thất thanh của Tô An, cùng âm thanh hỗn loạn trong phòng Cố Thượng Phong. Chương Quan Gia không dám chậm trễ mà xông thẳng vào phòng. Ngay trước mắt ông lúc này là một người đàn ông đang tức giận thở hồn hền ở trên giường cùng một cậu bé đang ngồi trên nền đất lạnh lẽo ôm lấy một bên mặt của mình.
Cậu đang khóc. Khóc một cách thảm thiết, một cách thật đáng để thương hại. Tô An không hiểu... Tại sao? Tại sao cậu không thể được yêu thương? Tô An rất ngoan, Tô An hứa sẽ luôn ngoan ngoãn và không quấy khóc. Tại sao cha mẹ lại không để ý đến cậu, tại sao...ngay cả hắn cũng bỏ cậu mà đi...
Tô An: "Hức...không muốn. Chồng ơi...hức muốn chồng..."
Tiếng khóc của Tô An ngày một yếu ớt hơn. Chương Quản Gia đứng nhìn nhưng cũng chẳng biết làm gì. Dù sao thì...trong căn nhà này lớn nhất vẫn là Cố Nhị Thiếu Gia.
Cố Thượng Phong: "Sao ông lại cho cậu ta vào phòng tôi? Chê mình làm ở đây quá lâu, tôi không đuổi ông đi?"
Chú Chương thở dài: "Ài... Là mệnh lệnh của Lâm Thiếu Gia. Chương Quản Gia tôi đây cũng không dám làm trái
lenh."
Nói rồi ông di chuyển đến chỗ Cố Nhị Thiếu Phu Nhân đỡ cậu đứng dậy. Về phía Cố Thượng Phong, hắn nghe vậy đồng tử mở to, gân xanh nổi khắp mặt. Tay chắn nắm chắt như muốn bóp tan nát mọi thứ trong tay. Hắn đang rất tức giận nhưng không có gì để phát tiết.
Cố Thượng Phong: "Được thôi...Nếu tên khốn đó muốn chơi, tôi sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-dam-my-phuc-cua-ke-ngoc/3675187/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.