Những ngày yên bình còn lại cứ thế trôi qua. Cố Thượng Lâm cùng anh chồng nhỏ của mình sáng thì cùng dậy, tối thì cũng nhau trải qua đềm dài. Những ngày còn lại...những ngày bình yên đến lạ thường....
Sáng hôm nay, ánh nắng ban mai nhẹ nhàng chào đón gương mặt non nớt của cậu thiếu niên đang nằm yên giấc trên giường ngủ mềm mại. Nhưng ánh sáng nay lại yếu ớt như tiếc nuối, như thiếu sót sự năng động thường ngày.
Tô An vẫn như thường ngày, mở đôi mắt be bé của mình mà mò mẫm tìm kiếm vòng tay ấm áp của anh chồng lớn. Khi xác định được hắn đang nằm bên cạnh mình, Tô An liền chồm người dậy ôm chặt lấy vòm ngực to lớn của
Cố Thượng Lâm.
Nhưng hôm nay có chút gì đó là lạ. Đáp lại cái ôm mềm mại của Tô An là cơ thể cứng đờ của hắn. Không còn là cái ôm đáp trả âu yếm, cũng không còn là lời chào buổi sáng dịu dàng. Không còn là lời nói cưng chiều bảo cậu:
"Ngủ thêm chút nữa nha bé."
Tô An: "Chồng ơi...?"
Tô An thắc mắc bởi sự thay đổi đột ngột của Cố Thượng Lâm. Tay vẫn ôm chặt hắn mà hỏi.
Tô An: "Chồng ơi? Chồng không thích ôm An An nữa sao?"
Bỗng một lực mạnh đẩy văng cậu ra khỏi người hắn. Một giọng nói gắt gỏng như đang ghê tởm cái ôm của cậu.
Cố Thượng Phong: "Chồng? Ai là chồng cậu chứ? Đồ điên!"
Tô An sững sờ trước câu nói của Cố Thượng Lâm. Cậu không biết rằng Cố Thượng Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-dam-my-phuc-cua-ke-ngoc/3672134/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.