Chương trước
Chương sau
Cố Thượng Lâm cố gắng chịu đứng chống chọi với bản năng mãnh liệt của Alpha. Hắn không muốn làm bé yêu hắn bị thương. Hắn không muốn cậu cảm thấy sợ mình. Cố Thượng Lâm cau mày nhăn nhó nhưng vẫn cố dịu dàng nói với Tô An.

Cố Thượng Lâm giọng khàn khàn: "Bé yêu mau thu Pheromone. Đừng để bị thương."

Tô An: "Không biết...hức An An không thu được... Chồng ơi giúp An An với, An An khó chịu huhu..."

Càng khóc Pheromone Đào càng nồng nàn hơn. Hình như cậu lại phóng thêm một lượng lớn Pheromone ra ngoài.

Cảm thấy Cố Thượng Lâm đang cố gắng chịu đựng. Tô An trong lòng cảm thấy có chút giận dỗi. Cậu choàng lấy cổ của hắn, táo bạo trao cho hắn nụ hôn của mình. Đôi tay không ngoan ngoãn mà tháo chiếc cà vạt rồi đến chiếc áo vest của Cố Thượng Lâm. Nhưng chỉ tiếc rằng chiếc áo quá cầu kỳ, cậu có cố cũng không biết cởi ra như thế nào.

Cố Thượng Lâm bất ngờ bị hôn bồng cảm nhận được mình đang dần mất ý thức. Hắn cũng đã chấp nhận buông bỏ mà vồ lấy cơ thế Tô An bắt đầu hôn ngấu nghiến. Có lẽ hắn đã nhịn quá lâu nên khi bị ảnh hưởng bởi một lượng lớn Pheromone như vậy đã chạm đến giới hạn của hẳn.

Cố Thượng Lâm đưa tay lên nhũ hoa của Tô An bắt đầu xoa nhẹ. Hắn trêu đùa với chúng một cách thuần thục, nhẹ nhàng nhưng cũng thật mãnh liệt.

Cảm nhận được nhũ hoa đang bị trêu ghẹo, Tô An rên rỉ không ngừng. Lưng cậu hơi ươn lên như thể đang mời gọi hắn không ngừng. Lúc này hắn đã không còn nhân nhượng mà phóng thích Pheromone Rượu Vang của mình.

khiến cậu lại càng đê mê hơn nữa.

Trong phút chốc Cổ Thượng Lâm đã cởi sạch quần áo trên người Tô An. Cơ thể lõa lồ của cậu đang phơi bày trước mặt hắn. Làn da trắng nõn nà tô điểm cho sự trong trắng đáng yêu của cậu. Cố Thượng Lâm đưa ngón tay lướt nhẹ từ bụng xuống eo cậu. Rất nhanh thôi nơi nay sẽ ôm trọn tiểu yêu tử của hắn.

Tô An: "A~ Chồng đừng ghẹo An An nữa mà. Chồng xấu~"

Cố Thượng Lâm: "Đừng gấp. Rất nhanh sẽ cho em no bụng."



Cố Thượng Lâm từ từ lôi cự vật to lớn đang căng trướng dưới lớp vải của mình ra. Nhìn nó như đang muốn nổ tung trông rất khó chịu. Hắn đặt cự vật đến trước hang động của cậu. Nơi đó đã sớm chảy nước đến ướt át. Tưởng chừng như có thể vào ngay lập tức.

Cố Thượng Lâm cuối người xuống, thấp giọng nói: "Bé ngoan, cho anh được không? Anh sẽ nhẹ nhàng."

Tô An lúc này đã bị cuốn vào cón đê mê: "Vâng~"

Nhận được sự đồng ý Cố Thượng Lâm ngay lập tức cho cự vật của mình xâm chiếm hang động tuyệt mật của Tô

An. Cự vật trướng ra trong khoang bụng khiến cậu có chút khó chịu. Tô An phụng phịu, đau đớn mà rên rỉ.

Tô An: "Không hức! Rút ra đi mà...a.... Không đau lắm...hức. Không thích đâu..."

Cố Thượng Lâm liền ngay lập tức dừng hành động của mình lại. Tiếng khóc đau đớn của Tô An khiến hắn chợt như đang dần tỉnh táo lại. Hẳn ôm chầm lấy cơ thể nhỏ bé của cậu. Lo lắng, sợ hãi lại luống cuống dồ dành.

C6 Thugng Lam: "An An ngoan, anh khong lam nua. Ding khoc, chung ta khong lam nua, khong lam nua nhe.

Đừng sợ."

Tô An tuy khóc nhưng chân lại kẹp chặt lấy cơ thể đối phương không buông. Hậu huyệt cảm nhận được cái nóng của tiểu yêu tử liền phát nghiện cảm giác này. Vừa nghe hắn bảo không làm nữa liền không phát giác mà chân kẹp chặt lấy eo đối phương.

Tô An: "Không thích...An An thích lắm. Chồng đừng bỏ ra mà...hức...huhu..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.