Đón chào Mặc Quân là gương mặt tươi cười vui vẻ của Tô Yên. Người khác nhìn vào còn tưởng đây là một cặp thanh mai trúc mã đã có hôn ước từ bé. Tô Yên xinh đẹp nhìn anh bằng đôi mắc dịu dàng quan tâm.
Tô Yên: "Làm việc suốt 5 tiếng chắc anh mệt rồi. Em có mua bánh cho anh này, mau lại đây ngồi đi."
Mặc Quân không nói gì. Anh đi đến ngồi lên chiếc ghế đối diện với cô rồi nở nụ cười không mấy thật lòng.
Mặc Quân: "Lát nữa anh sẽ ăn, em đến đây có chuyện gì sao?"
Tô Yên: "Em nhớ anh nên đến đây. Chẳng lẽ có chuyện gì thì mới được tìm anh sao?". Cô làm ra vẻ giận dỗi. •
Mặc Quân: "Không có."
Tô Yên liếc nhìn Hàn Tuyết đừng cạnh Mặc Quân ra vẻ khó nói. Anh liền hiểu ý hất tay cho thư ký Tuyết rời đi. Cô càng nhìn càng thấy Hàn Tuyết không thuận mắt.
Tô Yên: "'Cô ta sẽ là mối họa sau này, phải diệt trừ sớm. Nhưng trước hết phải theo kế hoạch đã."
Tô Yên ấp ủng mở miệng: "Anh Quân...thật ra em...cũng có chuyện muốn nhờ anh. Sẽ...không phiền anh chứ?"
Mặc Quân cười thầm. Vừa nãy chối cãi bây giờ lại nhờ vả? Này chẳng phải là giấu đầu hở đuổi sao?
Mặc Quân cười mỉm: "Không phiền."
Tô Yên: "Anh Quân, anh cũng biết Tô Gia đang trên bờ vực phá sản. Tuy đã được Cố Gia giúp đỡ nhưng cũng chỉ là phần nào. Bây giờ em đang có một dự án chắc chẳn sau này sẽ rất phát triển,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-dam-my-phuc-cua-ke-ngoc/3672129/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.