Tô An mở đôi mắt tròn nhìn người đàn ông đang khóc trước mặt mình. Cậu dùng tôi tay be bé của mình gạt đi nước mắt của Cố Thượng Lâm.
Tô An: "Đừng khóc, anh ngoan...ngoan nha. Đừng khóc nữa, An An không có ghét anh mà."
Tô An vòng tay ôm lấy người Cố Thượng Lâm. Có lẽ vì cậu không được cao lắm nên chỉ có thể úp mặt vào ngực của Cố Thượng Lâm, tay vòng ra sau lưng vỗ vỗ.
Cũng thật kì lạ, dù không giải phóng Pheromone nhưng Tô An vẫn ngửi thấy mùi Rượu Vang nhè nhẹ trên người Cố Thượng Lâm. Một mùi hương khiến người ta thật thích, thật say, cũng thật an toàn.
Thấy cậu thiếu niên đang ra sức dỗ dành mình. Cố Thượng Lâm thuận tay đặt dưới mông Tô An bế xốc cậu lên ngồi trên đùi mình.
Một bên Tô An đang ra sức vỗ lưng dỗ dành Cố Thượng Lâm đừng khóc nữa. Nhưng cậu không biết một bên, Cố Thượng Lâm đang ra sức vỗ vỗ mông cậu, ánh mắt hắn đói khát như thể sẽ nuốt chửng cậu bất cứ khi nào hắn muốn.
Ánh Nguyệt biết điều đã rời đi. Giờ đây chỉ còn lại Tô An đang ngồi trên đùi Cố Thượng Lâm dưới bóng mát của cây bàng.
Không biết là từ lúc nào, là ai phóng thích Pheromone trước nhưng trong vườn đã đầy mùi Rượu Vang và Đào. Pheromone đã tràn ngập khắp cả vườn, nhưng cũng thật may mắn khi toàn bộ người làm trong nhà đều lad Beta. Họ không thể ngửi thấy Pheromone cũng sẽ không bị Pheromone ảnh hưởng, kích thích.
Cố Thượng Lâm và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-dam-my-phuc-cua-ke-ngoc/3652289/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.